Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 768

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Khang Mại lời ngay nói thật: “Không biết.”

Anh ta thật sự không biết mục đích chân chính mà bọn điên Ác Mộng Giáng Lâm tìm cô là gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Tuy tạm thời vẫn chưa có ai điều tra tới Ô Bất Kinh, nhưng vì sự an toàn của cậu ta, Ngân Tô vẫn khuyên cậu ta không nên ra ngoài, ít nhất là hết kì nghỉ đông này đã, đợi đến lúc vào học rồi xem tình hình thế nào.

Khang Mại tỏ ý mình sẽ chuyển lời của cô cho cậu ta.

Tiếp theo là thời gian dùng bữa, Khang Mại chỉ kể về mấy drama, không nói về chủ đề nặng nề nào nữa.

Hai người ăn cơm xong, quái vật tóc vùng và vùng vằng bắt đầu dọn bàn, Khang Mại nhìn quái vật tóc làm việc nhà giống như diễn xiếc mà lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, di chuyển qua sofa trong phòng khách.

Đại Lăng khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp nhìn, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Có lẽ quái vật tóc không ngấm nổi điệu bộ ‘công chúa’ khoanh tay đứng nhìn của cô bé, nó chia một lọn tóc ra trực tiếp quất qua đó.

Đại Lăng bị quất tới mức nghiến răng nghiến lợi, túm lấy lọn tóc rồi bổ nhào tới.

Thế là Khang Mại được nhìn thấy quái vật tóc vừa rửa bát vừa đánh nhau với Đại Lăng. 

“Cô… Bọn chúng… vẫn luôn náo nhiệt như vậy?” Khang Mại cân nhắc hình dung từ.

Ngân Tô không lấy làm lạ: “Ừ.”

Khang Mại hít một hơi: “Nuôi bọn chúng… rất tốn sức nhỉ?”

Đây là quái vật đấy!

Khang Mại từng thấy một vài kỹ năng cũng có thể triệu hồi quái vật, nhưng ý thức về bản thân của những quái vật đó không mạnh, giống như một cái máy nghe lời hơn.

Nhưng hai quái vật của đại lão, nếu không để ý tới bề ngoài của bọn chúng thì bọn chúng chẳng khác gì người thật.

Ngân Tô cười ha ha, thốt ra mấy từ lạnh lẽo: “Đâu chỉ tốn sức.”

Khang Mại: “!”

Khang Mại vui vì kĩ năng của mình không phải cái này.

Mặc dù có lẽ quái vật rất lợi hại nhưng anh ta cũng không muốn nhìn thấy những thứ này ở cuộc sống hiện thực nữa, chán ghét đến cùng cực.

Khang Mại đưa đồ ăn xong, đứng dậy chào tạm biệt, anh ta mở cửa thì kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Í.”

Đại Lăng bò ra từ trong đống tóc, không quan tâm hình tượng mà bò ra cửa giống như con nhện vậy: “Wow, chị ơi, chị coi em ấy vẫn còn ở đây nè! Em ấy đáng yêu quá, em ấy chính là bé gấu định mệnh của em, chị ơi chị ơi, em muốn em ấy em muốn em ấy!!”

Khang Mại: “???”

Nhóc ‘đi đường’ như vậy hơi kinh dị đấy!! Còn có nhóc nói cái thứ gì thế!!

Đứa trẻ ngồi xổm ở đó giống như một cây nấm vậy, cánh cửa đột nhiên mở ra cũng khiến cô bé giật mình, muốn đứng dậy, nhưng có lẽ là bị tê chân rồi, ngồi bệt xuống đất, mở to đôi mắt đen nhánh đáng thương nhìn bọn họ.

Ngân Tô cau mày nhìn đứa trẻ ngồi xổm trên lối đi ngoài cửa.

Từ lúc Khang Mại tới đến bây giờ đã bao lâu rồi, sao cô bé vẫn ở đây?

Ngân Tô không quan tâm Đại Lăng đang lăn lộn ở cửa, lấy điện thoại ra một một tấm ảnh gửi vào nhóm các chủ nhà, hỏi xem đây là con nhà ai.

Nhóm các chủ nhà đang hỏi thăm bên dịch vụ một cách không thân thiện lắm, Ngân Tô gửi tấm ảnh chỉ có lác đác mấy người trả lời, nhưng đều nói là không quen biết. 

Khang Mại thu hồi tầm mắt từ chỗ Đại Lăng đang lăn lộn về, nhìn đứa trẻ ngoài cửa: “Em gái nhỏ, người lớn trong nhà em đâu?”

Cuối cùng đứa trẻ cũng bò dậy từ dưới đất, dựa vào tường để đứng vững, lúng túng lên tiếng: “Không… Không có người lớn.”

Khang Mại: “Không có người lớn? Đi lạc à?”

【Đứa trẻ nhân loại · Lật Tân Nguyệt · ?】

“Khang Mại.”

Khang Mại nghe thấy Ngân Tô gọi mình, quay đầu nhìn một cái, thấy trên mặt cô không có chút cảm xúc nào, trái tim nảy lên một nhịp, lùi vào trong nhà theo bản năng. 

“Tô tiểu thư, làm sao vậy? Cô bé có vấn đề gì thế?”

“Không biết, khả năng là có vấn đề.”

Đứa trẻ này khiến cô có cảm giác là một đứa trẻ nhân loại bình thường, nhưng thuật giám định lại đánh một dấu hỏi chấm to tướng in đậm đằng sau tên của cô bé.

Khang Mại: “Hỏi bên dịch vụ xem? Xem là con nhà nào.”

Ngân Tô: “Hỏi rồi, đều nói là không quen biết.”

Ông chủ Khang trầm tư một lát, nói: “Hay là báo cảnh sát đi?”

Ngân Tô không biết đứa trẻ này có vấn đề gì, nhưng giao cho nhà nước xử lí là tốt nhất, có điều dấu hỏi chấm kia khiến Ngân Tô cảm thấy nên giao cho Cục điều tra xử lý.

Ngân Tô giữ lấy Đại Lăng đang âm thầm bò ra, nhờ Khang Mại đi giao nộp đứa trẻ. 

Thế là Khang Mại xách đứa trẻ xuống tầng, đề phòng để lộ nơi ở của đại lão, anh ta chuẩn bị đổi nơi khác rồi đợi người của Cục điều tra tới đón.

Khang Mại lái xe ra khỏi gara, đứa trẻ được anh ta ném ở đằng sau, lúc này đang co người run rẩy, không biết là bị lạnh hay là bị dọa.

Lúc này rõ ràng còn chưa đến hai giờ chiều, bầu trời lại tối như là chạng vạng. 

Tuyết rơi lả tả, mặt đường toàn là tuyết đọng, chẳng nhìn thấy được mấy chiếc xe.

Khang Mại vừa lái xe vào đường chính, phía trước có đèn giao thông, anh ta muốn rẽ phải, nhưng con đường bên trái có xe đột nhiên quay ngược lại, vừa hay chặn đường chính của anh ta.

“Đ**, lái xe kiểu gì đấy!”

“Bọn họ… Bọn họ đến rồi.”

“Cái gì?”

“Ầm!”

Tiếng nổ kịch liệt làm chấn động những căn nhà của khu dân cư xung quanh, Ngân Tô vừa định về phòng, nghe thấy âm thanh này, trái tim bất giác nảy lên một nhịp, bước nhanh sang một phòng khác.

Cô mở cửa sổ của gian phòng đó, nhìn ra bên ngoài.

Trong màn tuyết, có làn khói dày đặc bốc lên.

Làn khói quá dày đặc, cộng thêm màn tuyết, Ngân Tô không nhìn rõ bên đó xảy ra chuyện gì.

Nhưng tính thử thời gian… Nếu Khang Mại lái xe thì đúng lúc đi tới đoạn đường đó.

Một giây sau, lại là một tiếng nổ nữa, kèm theo đó là tiếng la hét phát ra từ trong khu dân cư xông thẳng lên trời cao.

Khang Mại túm lấy đứa trẻ rồi lăn mấy vòng trên mặt tuyết, dập lửa trên người, anh ta nhanh chóng bò dậy chạy trốn vào trong tòa nhà bên cạnh. 

Có người đuổi theo.

Anh ta nghe thấy một vài âm thanh hỗn loạn. 

“Bên cạnh mục tiêu có một người đàn ông, xử lí thế nào?”

Hình như giọng nói này đang xin chỉ thị của ai đó, không biết người đó đã trả lời cái gì, chẳng mấy chốc giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Giết anh ta.”

Không ai đáp lại, nhưng Khang Mại đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần.

Mục đích của nhóm người này là đứa trẻ trong tay anh ta…

Khang Mại nhìn đứa trẻ bị mình kẹp dưới nách, cô bé sắc mặt trắng bệch, run càng ngày càng dữ dội, nhưng không hề la hét, cũng không hề khóc nháo.

Khang Mại hít một hơi lạnh, di chuyển về một hướng khác.

“Vụt!”

Khang Mại đột ngột co chân lại, nhũ băng vô hình bắn vào bức tường đối diện, nhũ băng hóa thành nước mà chảy xuống, chỉ để lại vô số lỗ kim, chi chít chằng chịt. 

Tiếng gió tuyết bên tai anh ta biến mất, hoa tuyết tung bay trên trời cũng dần dần biến mất.

Vừa nãy còn nghe thấy tiếng bước chân, lúc này cũng không còn nghe thấy, ngay cả tiếng tim mình đập cũng không nghe thấy nữa, hình như anh ta điếc rồi.

Tuy không nghe thấy nhưng cơ thể Khang Mại vẫn cảm nhận được nguy hiểm, anh ta cảnh giác quan sát xung quanh, ngay lúc này, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, cơ thể đột ngột lùi về sau.

Trong lớp tuyết dưới đất, vô số nhũ băng bay ra.

Đồng hồ trên cổ tay Khang Mại mở một tấm chắn năng lượng ra, ngăn chặn nhũ băng bay tới.

Nhũ băng lại hóa thành nước, thấm vào trong lớp tuyết dưới đất, biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng nhũ băng đó không phải là thứ dùng một lần…

Khóe mắt Khang Mại liếc thấy bên cạnh có bóng đen xuất hiện. 

——Lời tác giả——

Quy tắc của【Máy chỉnh sửa số hiệu】khó hiểu sao? Tôi cảm thấy tôi viết cũng dễ hiểu mà!

Thu hoạch một số hiệu thì giành được một cơ hội sử dụng, thu hoạch số hiệu tương ứng với【số lần】sử dụng. Bất kể Ngân Tô giết ai, chỉ cần người đó là người chơi thì đều có thể giành được một cơ hội sử dụng, có thể tùy ý tìm số hiệu trong kho số hiệu những người chơi đã chết, không bắt buộc sử dụng số hiệu của người chơi bị giết kia.

Bình Luận (0)
Comment