Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 769

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Bóng đen đó nhảy từ trên bức tường bên cạnh xuống, lặng lẽ tiếp đất, di chuyển cực nhanh.

Chỉ trong chớp mắt đối phương đã xuất hiện trước mặt, vung nắm đấm về phía mình.

Khang Mại không nghe thấy chút âm thanh nào, chỉ có thể tránh né theo bản năng.

Tốc độ của bóng đen quá nhanh, anh ta còn mang theo một đứa trẻ, hành động bị hạn chế, trên người đã bị đánh trúng tận mấy lần.

“Chú ơi, bên phải!” Giọng nói non nớt của đứa trẻ phá tan sự tĩnh mịch, ở trong lỗ hổng được mở ra đó, anh ta đã nghe thấy âm thanh, lúc nắm đấm và nhũ băng đối diện đồng thời lao tới trước mặt, Khang Mại đã chạy sang một hướng khác rồi.

Vào lúc anh ta chạy ra, một bóng đen khác xuất hiện giữa không trung, lao thẳng về phía đối diện.

Bóng đen này giống y hệt người đối diện, rõ ràng đối phương cũng sững sờ, bị người nhân bản của Khang Mại quấn lấy, không thể đuổi theo Khang Mại ngay lập tức.

Khang Mại núp trong góc để lấy hơi, lúc này chỉ có một người đánh nhau với anh ta nhưng chắc chắn không chỉ có một mình hắn ở gần đây, chắc chắn nhũ băng do người khác khống chế.

Chắc hẳn bây giờ anh ta đã bị nhốt trong một không gian độc lập, những người này định giết anh ta ở đây.

Chắc hẳn đại lão đã nghe thấy tiếng nổ rồi nhỉ?

Chắc hẳn những cư dân ở gần đây đều nghe thấy tiếng nổ ban đầu rồi, chắc chắn sẽ báo cho Cục điều tra, chắc người của Cục điều tra cũng sẽ tới nhanh thôi.

Anh ta chỉ cần kéo dài thời gian…

Âm thanh bên tai Khang Mại lại biến mất, lúc này anh ta nghe thấy gì cả.

Người nhân bản đang câu kéo với người đó, nhưng người khống chế nhũ băng vẫn đuổi theo không tha, đã thế chẳng mấy chốc lại xuất hiện một người vác vũ khí nóng hạng nặng, trực tiếp bắn về phía anh ta.

Khang Mại chửi thầm trong lòng.

Rốt cuộc những người này đang làm cái gì!!

Bắt một đứa trẻ mà dàn trận lớn như vậy!!

Lần này anh ta núp ở đâu là đối phương bắn vào đấy, bây giờ anh ta đã có thể khẳng định suy đoán của mình, quả thực anh ta bị nhốt trong một không gian độc lập rồi.

Những tòa nhà xung quanh bị nổ cũng không thấy người may mắn sống sót chạy ra, chứng tỏ là căn bản không có người ở trong những tòa nhà này.

“Chú ơi, bên trên.”

“Đằng sau…”

“Đằng trước bên phải…”

Mỗi lần đứa trẻ lên tiếng là anh ta có thể nghe thấy âm thanh.

Nhưng chỉ cần giọng nói của cô bé biến mất thì anh ta lại trở thành kẻ điếc.

Không dễ gì Khang Mại mới dùng kính Hoàng Kim chiếu vào người bắn mình, để người nhân bản bắn nhau với hắn, như vậy anh ta mới có cơ hội lấy hơi.

Lúc này Khang Mại và đứa trẻ trốn trong một căn phòng trống nào đó, Khang Mại đang lục tìm thuốc trong không gian đạo cụ của mình, nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương trên người.

“Rốt cuộc nhóc là ai?”

Khang Mại lau máu trên mặt, trừng đứa trẻ bằng ánh mắt hung thần ác sát.

Đứa trẻ co người trong góc, ngập ngừng mở miệng: “Chú có thể giao cháu cho bọn họ, nếu không chú sẽ chết đấy.”

Khang Mại nghe thấy rõ ràng giọng nói của đứa trẻ vang lên bên tai.

Giao rồi thì không chết nữa chắc?

Đối phương có người có năng lực không gian, có lẽ vẫn còn người chơi có kỹ năng thiên phú chưa lộ diện, anh ta giao rồi thì sẽ càng chết nhanh hơn.

Hiển nhiên những người đó muốn bắt sống đứa trẻ này, anh ta mang theo bên người, bọn họ sẽ phải kiêng dè.

“Tại sao bọn họ muốn bắt nhóc?”

“Không biết…”

Khang Mại cau mày: “Ba mẹ nhóc đâu?”

“Đều chết rồi, những người bảo vệ cháu đều chết rồi… Chú ơi, chú cũng sẽ chết đấy.”

Khang Mại quát một tiếng: “Im miệng! Bớt rủa anh đi!”

Đứa trẻ: “…”

Ngân Tô giẫm lên lớp tuyết dày đặc đến hiện trường, thứ nhìn thấy chỉ có chiếc xe vẫn đang bốc cháy, đây là xe của Khang Mại. 

Tuyết dưới đất có máu và dấu chân hỗn loạn, nhưng đi theo hướng này, những dấu chân đó lại biến mất giữa không trung. 

【Không gian tái hiện · Kích hoạt】

【Kỹ năng trùng điệp · Đồng hồ cát · Kích hoạt】

【Kỹ năng trùng điệp · Thế giới tĩnh mịch · Kích hoạt】

【Kỹ năng trùng điệp · Theo dấu đặc biệt · Kích hoạt】

Ngân Tô: “…”

Đây là đang làm cái gì!!

Tại sao lại chất chồng nhiều kĩ năng như vậy trong một cái không gian!! Giết rồng hay gì!!

Ngân Tô đi tới chỗ dấu chân biến mất, quơ quơ tay về phía trước, hoa tuyết bay lả tả qua kẽ ngón tay cô.

Trên sân thượng của tòa nhà ở nơi xa, có người dùng kính viễn vọng để quan sát sự thay đổi trên đường phố, nhìn thấy có người xuất hiện, lập tức nói với người bên cạnh: “Có người xuất hiện rồi… Là một người đàn ông, hắn dừng ở hiện trường tai nạn, không biết đang nhìn cái gì.”

“Phát hiện xe của Cục điều tra, khoảng một phút nữa là tới hiện trường.”

“… Không thấy người đàn ông kia đâu nữa.”

Người quan sát nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện người đàn ông vừa nãy.

“Vừa nãy còn ở…”

Con đường bên đó cũng khá trống trải, trong khoảng thời gian ngắn như thế, nếu hắn rời đi một cách bình thường thì không thể mất dấu nhanh vậy được.

Nếu không phải hắn vẫn ở vị trí ban đầu thì chính là do hắn đã sử dụng kĩ năng / đạo cụ để rời đi rồi.

Không tìm thấy người đàn ông biến mất kia, mà lúc này xe của Cục điều tra càng ngày càng tới gần: “Người của Cục điều tra sắp tới rồi, bọn họ vẫn chưa xong à?”

Một giọng nói khác vang lên: “Người đàn ông bên cạnh mục tiêu mang theo không ít đạo cụ, bọn họ vẫn chưa bắt được mục tiêu, đi cản người của Cục điều tra lại đã, tranh thủ thời gian cho bọn họ.”

“Đáng ghét!”

Có người chửi đổng rồi rời đi.

Trong không gian được tái hiện, một cô gái tuổi tác không lớn ngồi xổm trong góc, bên cạnh còn có một thanh niên đang đứng.

Cô gái sắc mặt hơi nhợt nhạt, oán hận lên tiếng: “Sao bọn họ lại vô dụng đến vậy, lâu như thế mà vẫn chưa xử lý xong.”

Thanh niên nâng một cái đồng hồ cát màu vàng trong tay, cát mịn đang chậm rãi chảy từ phần trên xuống phần dưới, nhưng tốc độ chảy không giống tốc độ bình thường lắm, quá là chậm.

Thanh niên cau mày nhìn đồng hồ cát trong tay: “Người đàn ông kia hơi khó đối phó.”

“Đúng là vô dụng…” Cô gái vẫn chưa chửi xong, biểu cảm đột nhiên thay đổi: “Có người tiến vào rồi!”

Thanh niên khó hiểu: “Cái gì?”

“Có người…” Sắc mặt cô gái lập tức trở nên trắng bệch: “Có người đã phá hỏng không gian của tôi… Không đúng, tôi cảm giác như bị nuốt chửng một phần rồi!”

Giọng nói của cô gái hơi run, vừa nãy vô số nỗi ớn lạnh và sợ hãi đã sinh ra trong lòng cô ta. 

Hình như người đó chỉ muốn tiến vào nên đã dừng việc nuốt chửng lại, nếu không thì cả không gian của cô ta đã bị nuốt chửng hết…

Cô gái lấy hơi, tu bổ không gian trước, nhưng cô ta cảm giác rõ ràng là không gian đã bị thu nhỏ.

Có người không chỉ xé toạc không gian của cô ta mà còn tiện thể nuốt chửng một phần… Người đó cũng có kĩ năng không gian? Hay là kỹ năng khắc chế kỹ năng không gian?

Thanh niên cau mày, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho những người khác, nói cho bọn họ có người không rõ thân phận đã tiến vào, hãy nhanh chóng giải quyết. 

Không gian không chống đỡ được quá lâu.

Tuy thời gian trong không gian trôi chậm hơn thế giới bên ngoài, nhưng cũng không thể sánh được với kiểu tiến vào mấy ngày đi ra mới có một giây như trò chơi được.

Bên ngoài người của Cục điều tra tới thì phiền phức.

Lúc này, Ngân Tô đang xách ống thép đứng trên đường phố trống trải, rõ ràng tòa nhà ở nơi không xa phía trước đang sụp đổ, nhưng cô không nghe thấy chút âm thanh nào.

Đây chính là tác dụng của thế giới tĩnh mịch nhỉ.

Có gió tuyết thổi từ hướng tòa nhà sụp đổ tới, mắt thường cũng có thể thấy trong gió tràn đầy sát khí.

Quái vật tóc hình thành tấm chắn bảo vệ phía trước Ngân Tô, ngăn cản đợt gió tuyết đó, Ngân Tô đi về phía tòa nhà sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment