Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 770

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Rất nhanh cô đã nhìn thấy ánh sáng của kỹ năng lóe lên trong đống đổ nát nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng người.

Ngân Tô giẫm lên đống đổ nát.

Cho đến khi cô leo lên hẳn, dường như một người bên dưới đống đổ nát mới đột nhiên nhận ra có người tới gần, đột ngột quay đầu lại nhìn cô.

“Hi.” Ngân Tô bắt gặp tầm mắt của hắn, cô nở một nụ cười xán lạn và vẫy tay chào hỏi một cách lịch sự: “Hôm nay đúng là một ngày tốt lành.”

Lọt vào mắt người khác chính là một người đột nhiên xuất hiện, trông rất phong lưu phóng khoáng, nhưng nụ cười cực kì b**n th**, đã thế còn thốt ra lời thoại b**n th** chẳng hiểu kiểu gì.

Ở một nơi cách người này không xa, Khang Mại đang bị hai người bao vây tấn công, trông trạng thái của anh ta, đoán chừng tới muộn một bước nữa thì chỉ có thể nhận xác anh ta về thôi.

Sự xuất hiện đột ngột của Ngân Tô không hề ảnh hưởng tới hai người đang tấn công Khang Mại, bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết Khang Mại cho xong.

Có người đột ngột xuất hiện, bọn họ cũng chỉ hơi để ý, bên đó còn có đồng bọn, hắn sẽ cản người kia lại.

Trước mắt Khang Mại toàn là màu đỏ máu, anh ta chỉ nhìn thấy có người đột nhiên leo lên đống đổ nát, sắc trời âm u như sắp đè xuống trở thành phông nền cho anh ta.

Anh ta không nhận ra người kia nhưng anh ta nhìn thấy một cái cọng màu đen quen thuộc xuất hiện trong đống đổ nát bên cạnh anh ta, lọn tóc đó lắc lư trái phải, dường như là đang quan sát anh ta có nguy hiểm hay không. 

Khang Mại không biết có phải do mình hoa mắt hay không, anh ta cảm thấy lọn tóc này có vẻ lấm la lấm lét…

Một giây sau lọn tóc lấm la lấm lét xông ra khỏi đất, sinh trưởng thành dây mây khổng lồ với tốc độ cực nhanh.

Một người đàn ông trong đó vốn đang lao về phía anh ta bị dây mây khổng lồ đột nhiên xuất hiện húc bay, dây mây khổng lồ gào thét xông lên trời cao rồi đột ngột quay đầu lao thẳng xuống dưới.

Người đàn ông bị hất lên không trung vẫn chưa đáp đất đã bị dây mây khổng lồ chia thành vô số dây tơ chia năm xẻ bảy.

Khang Mại: “…”

Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất của Khang Mại là: Thú cưng mà đại lão nuôi hung bạo quá đi.

Khang Mại cảm thấy mình rất xui, anh ta chỉ tới đưa cơm cho đại lão, tại sao cuối cùng lại suýt nữa thì ngoẻo?!

Khang Mại nằm trên sofa nghĩ được hai tiếng rồi mà vẫn chưa hiểu.

Khang Mại quay đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ với đứa trẻ co người bên cạnh sofa, Khang Mại uống thuốc một cách hung dữ, dọa cho đứa trẻ co rúm người lại.

Ngân Tô từ cửa sổ đi tới, ngồi xuống sofa đối diện anh ta: “Những người vừa nãy làm cái gì thế?”

“Tôi vừa lái xe ra ngoài thì bọn họ đã xuất hiện rồi.” Khang Mại kể lại chuyện gặp phải những người đó một cách đơn giản: “Mục tiêu của bọn họ là con nhóc này.”

Đối phương dùng bom để chào hỏi anh ta, chẳng qua là ném ở phía trước đầu xe một khoảng, nghe âm thanh có vẻ to nhưng thực ra uy lực thì bình thường. 

Chắc hẳn là vì đứa trẻ ở trong xe anh ta, đối phương không muốn làm cô bé bị thương.

“Cô nhóc này có lai lịch thế nào?” Ngân Tô hếch hếch cằm về phía đứa trẻ co người thành một cục: “Khiến nhiều người tới bắt cô nhóc như vậy.”

Bắt một đứa trẻ, có thể nói đối phương là vũ trang đầy đủ.

Nếu không phải Khang Mại chắc chắn những người đó tới bắt đứa trẻ này thì Ngân Tô cảm thấy bọn họ giống kẻ thù của ông chủ Khang hơn.

Tiếc rằng người của Cục điều tra tới quá nhanh, chưa kịp bắt người hỗ trợ bên ngoài, nếu không thì đã có thể giữ người sống lại hỏi thử.

“Không biết.” Khang Mại càng thêm khó chịu: “Hỏi cái gì cũng không biết, còn nói là ba mẹ và người bảo vệ của con nhóc đều chết rồi.”

Ngân Tô hít một hơi, giọng điệu thương xót: “Đáng thương vậy sao.”

Khang Mại: “…”

Khang Mại tiếp tục nói: “Hơn nữa còn có một chuyện rất kỳ quái, tôi nghi ngờ… con nhóc có kỹ năng thiên phú.”

Ngân Tô chớp mắt, nhìn đứa trẻ lại nhìn Khang Mại, thốt ra mấy chữ: “Trẻ con không thể vào trò chơi mà nhỉ.”

Trò chơi thiết lập độ tuổi thấp nhất là 10 tuổi, nhưng thực tế xác suất trẻ con 10-14 tuổi vào trò chơi thấp hơn nhiều độ tuổi về sau.

Đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi? Năm tuổi? Sáu tuổi?

Ngân Tô nhìn cẩn thận, chắc chắn cô bé chính là một đứa trẻ chứ không phải người lùn.

“Đúng vậy.” Khang Mại thở dài một hơi: “Thế nên mới kỳ quái.”

Nếu cô bé chưa tới độ tuổi vào trò chơi thì kĩ năng của cô bé từ đâu ra?

Ngân Tô suy xét một lúc: “Liệu có phải đạo cụ hay không?”

Đạo cụ được mang vào thế giới hiện thực giống với những sản phẩm chăm sóc sắc đẹp tóc tai cơ thể trong cửa hàng, chúng sẽ không hạn chế đối tượng sử dụng, chỉ cần cách sử dụng không có giới hạn đặc biệt thì người bình thường cũng có thể sử dụng. 

Nhưng sử dụng đạo cụ tới từ phó bản sẽ gia tăng xác suất vào phó bản…

Thế nên đối với người bình thường mà nói, sản phẩm trong cửa hàng được ưa chuộng hơn.

Khang Mại: “Con nhóc nói ba mẹ đều chết rồi, chắc hẳn ba mẹ con nhóc cũng là người chơi, thế quả thực có khả năng là đạo cụ ba mẹ con nhóc đưa cho…”

Ngân Tô vẫy vẫy tay với đứa trẻ.

Đứa trẻ do dự một lát, cuối cùng vẫn đi về phía Ngân Tô. 

“Lúc trước nhóc tới ngoài cửa nhà chị thế nào?” Vừa nãy cô xem camera giám sát từ bên dịch vụ, hành lang và thang máy đều không có bóng dáng của cô bé, giống như là cô bé xuất hiện giữa không trung ở tầng này vậy.

Đứa trẻ mấp máy cánh môi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mở cửa ra là đến ạ.”

Ngân Tô ngạc nhiên, rất mong chờ nói: “Nhóc thể hiện cho chị xem được không?”

“Không được.” Đứa trẻ lắc đầu như trống bỏi: “Em không về được. Hơn nữa hôm nay em đã mở cửa rồi, không… không thể mở cửa nữa, nếu không sẽ đau đầu, ba không cho em dùng nhiều.”

“Mở cửa có thể đến nơi khác, đây là kỹ năng không gian.” Gân xanh trên trán Khang Mại giật giật: “Sao hôm nay lại gặp kĩ năng không gian thế! Đây không phải kĩ năng hiếm có sao?!”

Đau đầu là phản ứng do sử dụng kĩ năng quá độ, cơ thể và lực tinh thần không chịu được.

Không về được chứng tỏ là vé một chiều, nói cách khác cô bé vẫn chưa thể khống chế năng lực của mình nên không thể trở về địa điểm ban đầu.

Đứa trẻ chỉ biết mình có thể mở cửa đến nơi khác, nhưng khi hỏi cụ thể hơn, không phải là lắc đầu thì lại nói là không biết. 

Ngân Tô nhìn đứa trẻ, dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, thế ba của nhóc là ai?”

“…”

Đứa trẻ lại im lặng.

Nhưng mấy giây sau, cô bé nhìn Khang Mại: “Chú là người đầu tiên bảo vệ cháu mà vẫn chưa chết.”

Khang Mại: “…”

Anh cảm ơn lời khen của nhóc nhé.

Ngân Tô: “Nhóc biết những người muốn bắt nhóc là ai không?”

Đứa trẻ lục tìm trong túi, lấy một cái huy hiệu ra.

Ngân Tô không biết huy hiệu đó, ném cho Khang Mại, Khang Mại nhìn một cái đã nhận ra rồi: “Đây là hội Lê Minh…”

“Lật Nghi Niên.”

Khang Mại không biết Ngân Tô đột nhiên lấy cái tên đó ở đâu ra, tưởng là cô nhớ nhầm: “Đó là hội Bù Nhìn…”

“Lật Nghi Niên là ba của em.”

“???”

Một khoảng thời gian trước Lật Nghi Niên đã chết, ngay cả đạo cụ thường dùng của ông ấy cũng đã bị hội đấu giá bán đi.

Hội Bù Nhìn bèn giải tán, có một bộ phận thành viên được hội Lê Minh thu nhận, bên ngoài lan truyền Lật Nghi Niên tử vong là do hội Lê Minh làm nhưng hội Lê Minh đã phủ nhận chuyện này.

Bây giờ đứa trẻ trước mặt bọn họ tự xưng là con gái của Lật Nghi Niên, người đuổi giết cô bé lại là hội Lê Minh, thế có phải chứng tỏ…

Cái chết của Lật Nghi Niên quả thực do người của hội Lê Minh làm ra?

Cho dù hai hội có ân oán, nhưng Lật Nghi Niên cũng đã chết rồi, tại sao vẫn phải dàn trận lớn như vậy mà đuổi theo một đứa trẻ không tha?

Là do kỹ năng không nên xuất hiện trên người cô bé?

Bình Luận (0)
Comment