Edit: Fang
Beta: Wendy
Hai con người thành niên nhìn đứa trẻ mà trầm mặc.
Cuối cùng là Khang Mại phá vỡ bầu không khí trầm mặc bức bối: “À thì… Ba của nhóc là Lật Nghi Niên, nhóc có biết ba của nhóc chết thế nào không?”
Đứa trẻ này có thể nói rõ là ba mẹ đều đã chết, bao gồm cả những người từng bảo vệ cô bé đều chết rồi, nói không chừng cô bé biết Lật Nghi Niên chết thế nào.
Nhưng Khang Mại phải thất vọng rồi, Lật Tân Nguyệt lắc đầu tỏ ý mình không biết.
Khang Mại bảo Lật Tân Nguyệt sang một bên đợi, anh ta hạ thấp giọng nói để trao đổi với Ngân Tô: “Cô cảm thấy con nhóc này không biết thật là hay không muốn nói?”
Ngân Tô nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết.
“Khi nói đến chuyện ba mẹ mình tử vong, con nhóc này rất bình tĩnh.” Khang Mại cau mày nhớ lại những điểm đáng ngờ của đứa trẻ: “Kỹ năng của con nhóc từ đâu ra? Nhóc này rất kỳ lạ!”
Rõ ràng biểu hiện rất hoang mang sợ hãi nhưng cô bé chưa từng khóc. Lúc trước bị người của hội Lê Minh truy bắt, cơ thể cô bé run như cầy sấy, không hé môi một tiếng nào.
Vào độ tuổi mà bạn bè đẩy một cái cũng muốn khóc một hồi lâu, mất đi ba mẹ, lại bị người khác đuổi giết, sao cô bé có thể vừa sợ hãi lại vừa bình tĩnh đến vậy?
Chẳng lẽ là trải qua quá nhiều nên đã mất cảm giác rồi?
Đương nhiên Ngân Tô biết đứa trẻ nhân loại này rất kỹ lạ, thuật giám định đâu thể đánh dấu hỏi chấm to đùng in đậm một cách phí công được.
Điểm đáng ngờ quá nhiều nhưng bây giờ bọn họ cũng không thể làm rõ.
Khang Mại thở dài một hơi: “Thế bây giờ con nhóc này phải làm sao?”
“Nếu hội Lê Minh đã xem trọng cô nhóc như vậy, lần này không bắt được thì chắc chắn sẽ không từ bỏ.” Ngân Tô nói không nhanh không chậm: “Chi bằng giao nộp cô nhóc cho quốc gia đi.”
Một đứa trẻ mà ba mẹ mất mạng, người thân chết hết, đã thế còn mang theo báu vật trên mình thì nên để cho quốc gia nuôi dưỡng!
Dù sao cô cũng không muốn nuôi một đứa trẻ ở độ tuổi không biết khống chế tiểu tiện lại sở hữu kỹ năng, đã thế còn có phiền toái quấn thân, ai biết được kỹ năng của cô bé lúc nào thì mất kiểm soát.
Khang Mại: “Con nhóc có kỹ năng…”
“Có kỹ năng thì sao, anh muốn à?” Ngân Tô tò mò: “Anh có cách có thể cướp đoạt kỹ năng không?”
Giọng điệu đó tựa như đang nói ‘Có cách thì chia sẻ cho tôi với, chúng ta có thể thử với đứa trẻ kia rồi phân chia chiến lợi phẩm’.
Đương nhiên Khang Mại không có cách nào có thể cướp đoạt kỹ năng…
Chỉ là kỹ năng mà đứa trẻ này mang theo rất kỹ lạ, cô không tò mò ư?
“Tò mò chứ, giao cho Cục điều tra, về sau nghiên cứu được cái gì thì sẽ có thể chia sẻ cho tôi.” Ngân Tô dừng một lát, đưa ra một cách khác: “Nếu anh muốn nuôi thì cũng có thể đưa về mà, tôi thế nào cũng được.”
Ngân Tô không quan tâm, dù sao chỉ cần không để ở chỗ cô thì giao cho ai cũng như nhau.
Khang Mại nghiên cứu được thì cô cũng có thể hóng hớt.
Cục điều tra nghiên cứu được thì cô cũng vẫn có thể hóng hớt.
Hóng từ đâu không quan trọng.
Quan trọng là hóng một cách an toàn, tránh xa nguy hiểm.
Khang Mại: “…”
Anh ta chỉ tò mò tại sao đứa trẻ này lại có kỹ năng và nguyên nhân hội Lê Minh dàn trận lớn như thế để bắt cô bé, chứ anh ta không hề muốn nuôi trẻ con.
Hơn nữa đứa trẻ này quả thực rất phiền phức.
Dây dưa tới hai hội…
Hôm nay anh ta thảm hại như vậy là vì không có bất cứ sự chuẩn bị nào, nhưng quả thực hội Lê Minh đã sử dụng lực lượng không nhỏ tới bắt cô bé.
Cuối cùng ông chủ Khang cũng tỏ ý không muốn thu nhận đống phiền phức này, sợ là một cuộc mua bán lỗ vốn.
…
…
Ngân Tô vốn định nhờ Giang Kỳ cử người tới đón, nhưng nghĩ lại cảnh ngộ đáng thương của ông chủ Khang, cuối cùng cô đành đưa hàng tới tận nơi.
Nghiêm Nguyên Thanh chủ yếu phụ trách công việc thường ngày của tổng bộ Cục điều tra nên lần này vẫn là anh ta ra đón.
Nghiêm Nguyên Thanh nhìn Ngân Tô xách một cái tay nải bằng ga trải giường đi về phía này, chính là kiểu tay nải do một tấm vải thắt lại thường thấy trên phim cổ trang.
Trông cái tay nải nặng trĩu.
Vị này chỉ nói là tới đưa đồ nhưng không nói là đưa đồ gì, lúc này Nghiêm Nguyên Thanh cũng không biết trong cái bọc ga trải giường đó đựng thứ gì.
Nhưng…
Thế này có phải là hơi bị dân dã quá rồi không?
Cô là đại lão cơ mà!!
Như này thì ra thể thống gì!!
Nghiêm Nguyên Thanh kìm nén những lời phun trào trong nội tâm lại để tiến lên nghênh đón: “Tô tiểu thư, đây là…”
Anh ta còn chưa nói hết, Ngân Tô đã quăng cái tay nải về phía anh ta, Nghiêm Nguyên Thanh bắt lấy theo bản năng, rơi vào trong lòng, xúc giác của anh ta liền cảm thấy không bình thường cho lắm.
Không giống như là món đồ… Giống con người.
Cô đưa một người tới!!
Nghiêm Nguyên Thanh có thể cảm nhận được nhiệt độ, người bên trong vẫn còn sống. Anh ta không tiện mở ra xem ở đây, ôm lấy ‘tay nải’ dẫn Ngân Tô vào tổng bộ, tìm một căn phòng trống rồi mới dám mở tay nải ra.
Trong tay nải có một bé gái nhếch nhác đang nằm cuộn tròn, anh ta mở ra liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi của bé gái.
“…”
“…”
Có phải cách mở ra không đúng cho lắm hay không?
Thậm chí Nghiêm Nguyên Thanh còn muốn thắt lại rồi mở ra một lần nữa.
“Tô tiểu thư, đây…” Cuối cùng Nghiêm Nguyên Thanh cũng kiềm chế được sự kích động trỗi dậy lần nữa, hỏi người đưa hàng bên cạnh: “Em ấy là con nhà ai thế?”
“Nhặt được.” Ngân Tô lời ít ý nhiều: “Cô nhóc nói cô nhóc là con gái của Lật Nghi Niên, còn nói người của hội Lê Minh đang đuổi giết cô nhóc. À, hình như cô nhóc còn có kỹ năng không gian.”
Ba câu, câu sau nặng ký hơn câu trước.
Không dễ gì Nghiêm Nguyên Thanh mới hiểu rõ tình hình, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi người tới.
Người bị gọi tới đầu tiên là Độ Hạ, Độ Hạ nghe thấy cô ấy phải trông trẻ, chị gái ngầu lòi nhưng sợ xã hội xịt keo tại chỗ.
Giết người thì được, dỗ trẻ thì không!
Nhưng hiển nhiên chuyện này không tiện để quá nhiều người biết, lúc này không còn ai khác… Tô tiểu thư? Cô ấy dám trông cậy vào cô sao?
Độ Hạ chỉ đành cắn răng cắn lợi mà làm, may mà tuy đứa trẻ hơi kinh hãi sợ sệt nhưng không khóc không nháo, cũng không cần dỗ dành lắm.
Người thứ hai đi vào, Ngân Tô cũng từng gặp, lúc ở núi Vân Linh, chính là anh ta đã dịch chuyển cô và mấy người Ly Khương ra ngoài, là người chơi có kỹ năng không gian.
Người thứ ba đi vào là Liễu Liễu, cô ấy vẫn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị Độ Hạ kéo qua làm việc thay cho Độ Hạ.
Liễu Liễu tới là để kiểm tra cơ thể cho đứa trẻ, tất nhiên sẽ làm thay cho Độ Hạ, trước tiên là chữa trị mấy vết xước da trên người giúp cô bé.
Đợi Liễu Liễu chữa trị cho Lật Tân Nguyệt xong, hiển nhiên cô bé cũng đã bình tĩnh lại không ít, biểu hiện không còn sợ hãi như trước nữa.
Nghiêm Nguyên Thanh để Liễu Liễu – người hòa nhã hơn mọi người phụ trách hỏi thăm.
Liễu Liễu ôm Lật Tân Nguyệt vào trong lòng, lấy ít đồ ăn cho cô bé: “Em gái nhỏ, đừng sợ hãi, anh chị đều sẽ bảo vệ em.”
Lật Tân Nguyệt đang vùi đầu gặm bánh quy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình của Liễu Liễu: “Thật không?”
“Ừm.” Liễu Liễu xoa đầu cô bé: “Em ở đây rất an toàn, không ai làm em bị thương được.”
“Bọn họ cũng không bắt được em sao? Liệu anh chị có chết không?”
Lật Tân Nguyệt vội vàng ném ra hai vấn đề.
“Ở đây không ai có thể bắt được em, người xấu đều không vào được.” Liễu Liễu an ủi, vỗ về Lật Tân Nguyệt: “Anh chị cũng sẽ không chết.”
Lật Tân Nguyệt chớp chớp mắt, cái đầu nghiêng nghiêng, dường như là đang suy xét lời Liễu Liễu nói.
Liễu Liễu cười thân thiện dịu dàng với cô bé: “Em có thể nói cho anh chị biết em tên là gì không?”
Lật Tân Nguyệt nghe thấy vấn đề này, ló đầu ra nhìn Ngân Tô một cái, người kia đang ngồi một bên chơi điện thoại, không biết là đang xem cái gì, hoàn toàn không nhìn bên này.
Lật Tân Nguyệt mấp máy mở cánh môi: “Lật… Lật Tân Nguyệt.”