Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 772

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

“Tân Nguyệt à, cái tên này rất hay, ai đặt cho em thế?”

“Mẹ em.”

“Thế Tân Nguyệt mấy tuổi rồi nhỉ?”

“Năm tuổi…” Lật Tân Nguyệt nói xong lại tự lắc lắc đầu: “Em đã đón sinh nhật, sáu tuổi rồi.”

Liễu Liễu hỏi khéo hơn Ngân Tô và Khang Mại rất nhiều, rõ ràng là sợ k*ch th*ch đến trạng thái tâm lý của trẻ em, mất một lúc mới hỏi được đáp án chắc chắn ‘Bố em là Lật Nghi Niên’ từ miệng Lật Tân Nguyệt.

Hỏi được một lúc, Liễu Liễu phát hiện Lật Tân Nguyệt không giống trẻ em bình thường cho lắm, điều cô bé sợ là hoàn cảnh và nhóm người lạ mặt như bọn họ.

Đối với cái chết của ba mẹ, cô bé trả lời rất rõ ràng, cũng rất bình tĩnh. 

Tuy hơi kì lạ nhưng cũng có thể là do thương tổn trong khoảng thời gian này khiến nhận thức của cô bé xuất hiện vấn đề.

Theo thời gian bọn họ ở chung với nhau, chắc hẳn Lật Tân Nguyệt đã cảm nhận được ý tốt tỏa ra từ mọi người, Liễu Liễu có thể cảm thấy cơ thể cô bé đã không còn căng thẳng như ban đầu nữa mà dần dần thả lỏng.

Tuy không phải chuyện gì cũng trả lời nhưng rõ ràng là đã sẵn lòng nói chuyện hơn lúc đầu.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi… vẫn rất dễ dỗ.

Liễu Liễu bắt đầu dẫn chủ đề câu chuyện sang kĩ năng. 

Câu trả lời của Lật Tân Nguyệt không có gì thay đổi so với lúc trước, cùng lắm là trật tự từ không giống nhau.

“Không sao đâu, chúng ta có thể thử một chút, anh trai này có thể đưa em trở về.”

Lật Tân Nguyệt dè dặt nhìn lén thanh niên mà Liễu Liễu chỉ một cái, do dự lên tiếng: “Nhưng em đã mở cửa một lần rồi, em sẽ bị đau đầu… Ba không cho em dùng nhiều.”

“Như vậy à.” Liễu Liễu nhìn Nghiêm Nguyên Thanh: “Có lẽ là giới hạn kĩ năng… Hay là ngày mai rồi thử?”

Tất nhiên Nghiêm Nguyên Thanh sẽ không ép buộc một đứa trẻ thể hiện năng lực của mình, nếu đã không được thì để ngày mai rồi thử cũng chẳng sao.

Hơn nữa… cô bé có kĩ năng thật không?

Có lẽ mọi người đều đang nghĩ về vấn đề này, căn phòng bất giác trở nên yên tĩnh. 

Có lẽ Lật Tân Nguyệt cảm thấy bầu không khí trong phòng không bình thường cho lắm, khí thế vô hình của người lớn khiến một đứa trẻ như Lật Tân Nguyệt lại trở nên bất an.

Cô bé có thể cảm nhận được những người này không có ý xấu với mình.

Không giống đám người xấu kia…

Cô bé không muốn bị đám người xấu kia bắt nữa.

Lật Tân Nguyệt lấy can đảm, hơi căng thẳng nói: “Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ em có thể thử một chút?”

“Không sao đâu, nếu em khó chịu thì anh chị có thể để ngày mai rồi thử.” Liễu Liễu nói.

Lật Tân Nguyệt lại rất lo lắng: “Nhưng ngày mai anh chị cũng chết hết thì phải làm sao?”

“…”

“…”

Cũng đâu cần phải trù bọn họ như vậy.

Ngay cả nhân viên ngoài biên chế đang vừa làm việc riêng vừa dự thính cũng ngẩng đầu nhìn Lật Tân Nguyệt, lộ ra biểu cảm cạn lời.

“Đồng ngôn vô kị đồng ngôn vô kị.” Nghiêm Nguyên Thanh ho nhẹ một tiếng: “Nếu Tân Nguyệt muốn thử thì để em ấy thử đi.”

Nếu cô bé có kĩ năng thật thì đau đầu cũng chỉ là di chứng do sử dụng kĩ năng quá độ, không phải vấn đề gì lớn.

Trong Cục điều tra, ngoài Liễu Liễu ra thì vẫn còn những đại sư trị liệu khác, càng đừng nói tới các loại thuốc không có tác dụng phụ, còn sợ không ứng phó nổi một đứa trẻ?

Hơn nữa Lật Tân Nguyệt nói là ‘Ba không cho em dùng nhiều’, chứng tỏ thật ra cô bé có thể mở cửa nhiều lần.

Người có kĩ năng không gian – Bạch Thời biến mất một lát, xuất hiện lần nữa thì có thêm một cánh cửa ở bên cạnh. 

Liễu Liễu dắt Lật Tân Nguyệt tới trước cánh cửa, suy nghĩ cho chiều cao của cô bé, đây là một cánh cửa với kích thước nhỏ hơn bình thường rất nhiều.

Lật Tân Nguyệt đứng trước cửa, những người còn lại chưa kịp nói mấy câu cổ vũ, cô bé đã giơ tay mở cửa, đẩy cánh cửa ra ngoài.

Xuyên qua khung cửa, thứ bọn họ nhìn thấy vẫn là cảnh tượng trong căn phòng.

“Anh ơi, anh dắt em đi.” Lật Tân Nguyệt chủ động giơ bàn tay nhỏ về phía Bạch Thời, sau đó hỏi một cách không chắc chắn lắm: “Anh có thể đưa em trở về thật không?”

Trong giọng nói non nớt toàn là vẻ không tín nhiệm.

Bạch Thời đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đương nhiên.”

“Cẩn thận.” Nghiêm Nguyên Thanh dặn dò Bạch Thời một câu.

Bạch Thời gật đầu, dắt Lật Tân Nguyệt bước qua cánh cửa đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bóng dáng của hai người họ bước qua cánh cửa liền trực tiếp biến mất.

Cả không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh. 

Liễu Liễu chậm rãi thở dài một hơi: “Em ấy có kĩ năng thật!”

Cánh cửa là do bọn họ cung cấp, Bạch Thời là đồng đội của bọn họ, lúc nãy kiểm tra, Liễu Liễu cũng nhân cơ hội tìm trên người cô bé một lượt, không có bất cứ đạo cụ nào.

Thế nên là không tồn tại tình trạng gian dối, chỉ có thể là Lật Tân Nguyệt kích hoạt kỹ năng, dẫn Bạch Thời xuyên qua cánh cửa, đi tới một nơi khác rồi.

Nghiêm Nguyên Thanh khom lưng đi hai lần qua cánh cửa đã được mở ra, anh ta không hề bị dịch chuyển đi đâu cả.

“Sao cô bé lại có kĩ năng nhỉ?” Trước khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng Độ Hạ cũng chẳng tin: “Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mà.”

Nghiêm Nguyên Thanh cau mày nhìn cánh cửa đó, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Ngân Tô. 

Ngân Tô chỉ muốn hóng chuyện đầu tiên: “…”

Quần chúng hóng hớt lập tức nói: “Đừng nhìn tôi, tôi đã nói là tôi nhặt được cô nhóc rồi. Cũng chỉ quen biết cô nhóc sớm hơn mọi người mấy tiếng mà thôi.”

“…”

Nghiêm Nguyên Thanh đột nhiên hiểu được phiền não sau khi gặp mặt đại lão thì lượng công việc sẽ gia tăng đáng kể mà anh Giang nói rồi.

Độ Hạ: “Sao Bạch Thời vẫn chưa trở về?”

Nghiêm Nguyên Thanh nhìn đồng hồ, một phút đã trôi qua rồi.

Với tốc độ dịch chuyển của Bạch Thời, một phút là quá lâu…

Độ Hạ lập tức cảm thấy căng thẳng, dù sao cô bé đó cũng không rõ lai lịch, điều bọn họ biết bây giờ đều không có chứng cứ xác thực, lỡ như…

Tuy bọn họ tin rằng Bạch Thời có năng lực tự bảo vệ bản thân nhưng lỡ như đây là một cạm bẫy nhằm vào anh ta thì sao?

Độ Hạ vừa định liên lạc với Bạch Thời, Bạch Thời đã gọi video cho Nghiêm Nguyên Thanh.

Nghiêm Nguyên Thanh chiếu video lên màn hình trong căn phòng, trên màn hình không phải là Bạch Thời, cũng không phải là Lật Tân Nguyệt, mà là một tòa nhà có tính biểu tượng —— Cách xa ngàn dặm thành phố Lan Giang.

Cảnh tượng lắc lư, Bạch Thời và Lật Tân Nguyệt xuất hiện trên màn hình, hai người họ đứng trên một quảng trường người người qua lại, đằng sau là những chú bồ câu trắng đang bay lượn.

Hiển nhiên Bạch Thời cũng kinh ngạc: “Phó đội trưởng, khoảng cách mà em ấy dịch chuyển xa quá đi.”

“…”

“…”

Màn hình bên này vẫn là sự trầm mặc quái dị.

Không biết trôi qua bao lâu, Nghiêm Nguyên Thanh mới lên tiếng: “Trở về trước đã.”

“Vâng.”

Bạch Thời không thể dịch chuyển xa như vậy trong một lần, chia thành bốn lần dịch chuyển mới về đến Cục điều tra, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi rất nhiều.

Hiển nhiên bốn lần dịch chuyển liên tục khiến Bạch Thời tiêu hao quá độ.

Lật Tân Nguyệt trở về căn phòng quen thuộc, đôi mắt phát sáng nhìn Bạch Thời: “Anh ơi anh lợi hại quá, trở về được thật này! Em chẳng quay về được lần nào…”

Lật Tân Nguyệt nói tới vế sau, rõ ràng tâm trạng cũng trở nên ủ rũ, một giọt máu chậm rãi nhỏ xuống mặt đất.

Liễu Liễu vội vàng lấy khăn giấy ra, vừa lau máu mũi giúp cô bé vừa dùng thuật trị liệu cho cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Tân Nguyệt, em có bị đau đầu không?”

“Hơi hơi…”

“Còn có chỗ nào khó chịu không?”

“Không có.”

“Liễu Liễu, em đưa Tân Nguyệt đi nghỉ đi.” Nghiêm Nguyên Thanh bảo Liễu Liễu đưa Lật Tân Nguyệt ra ngoài trước.

Điểm đáng ngờ trên người cô bé quá nhiều, nhất thời cũng không làm rõ được.

Đợi Liễu Liễu và Lật Tân Nguyệt rời đi, quần chúng hóng hớt · Ngân Tô mới chậm rãi lên tiếng: “Đây là một thiên tài đấy. Mọi người nuôi dưỡng cho cẩn thận, về sau làm vận chuyển chắc chắn sẽ là một tay nghề giỏi.”

“…”

Dịch chuyển với khoảng cách siêu xa chỉ dùng để vận chuyển?

Suy nghĩ kì diệu của đại lão nghe thôi là được, không cần quá để tâm.

Bình Luận (0)
Comment