Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 773

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Nghiêm Nguyên Thanh giả vờ như không nghe thấy: “Bây giờ cần phải làm rõ thân phận của em ấy xem Lật Nghi Niên có phải ba của em ấy thật không. Ân oán cụ thể giữa hội Bù Nhìn và hội Lê Minh, tại sao hội Lê Minh đuổi theo em ấy không tha, kĩ năng của em ấy từ đâu ra, cái chết của Lật Nghi Niên, hội Bù Nhìn bị tiêu diệt có liên quan tới kĩ năng của em ấy không.”

Độ Hạ: “Lật Nghi Niên có vợ không?”

Sao cô nhớ là hội trưởng của hội Bù Nhìn là một người độc thân, không có vợ nhỉ.

Nếu đã không có vợ thì con ở đâu ra? Người mẹ trong lời nói của Lật Tân Nguyệt là ai?

Vừa nãy Liễu Liễu cũng từng hỏi vấn đề liên quan đến mẹ cô bé, nhưng Lật Tân Nguyệt không hề trả lời những chuyện này. Nhắc đến mẹ là im lặng, nhưng thỉnh thoảng cô bé lại đột nhiên thốt ra một câu ‘Mẹ em nói’.

Nghiêm Nguyên Thanh: “Nên là phải điều tra.”

“Mọi người cứ thong thả điều tra, có tin tốt thì chia sẻ cho tôi, tôi về trước đây.” Không còn chuyện để hóng hớt, Ngân Tô vẫy vẫy tay rời đi.

Nghiêm Nguyên Thanh biết điều hỏi: “Tô tiểu thư, bây giờ gọi xe bên ngoài không dễ, có cần tôi cử xe đưa cô về không?”

Ngân Tô xua tay tỏ ý không cần.

Nghiêm Nguyên Thanh đã quen với việc đại lão sống tự lập, bảo Độ Hạ tiễn Ngân Tô ra ngoài.

Nghiêm Nguyên Thanh sắp xếp cho Lật Tân Nguyệt xong, nhân tiện báo cáo chuyện này với Giang Kỳ đang làm việc bên ngoài.

Có lẽ Giang Kỳ đang bận việc, không trả lời ngay lập tức. 

Nghiêm Nguyên Thanh bèn đi điều tra tài liệu liên quan đến Lật Nghi Niên trước.

Anh ta còn chưa xem được bao lâu, Độ Hạ tiễn người xong gõ cửa đi vào, Nghiêm Nguyên Thanh nhìn cô ấy một cái: “Bên Lật Tân Nguyệt sắp xếp xong hết chưa?”

“Rồi, để Liễu Liễu ở cạnh em ấy.” Độ Hạ đặt một văn kiện trong tay lên bàn: “Đây là một vụ án được phía dưới báo lên.”

“Có vấn đề gì?”

“Anh xem thử đi.”

Nghiêm Nguyên Thanh mở văn kiện ra, trực tiếp giở đến mục tổng kết ở cuối, xem xong mới giở lại nội dung phần trước để xem qua.

“Lúc đó tiểu đội chạy tới hiện trường đã bị cản lại, lúc bọn họ đến hiện trường thì chỉ còn một chiếc xe bị đốt cháy, cháy thành tro bụi, rất khó để kiểm tra ra được cái gì. Hiện trường không có thi thể, không có vết máu, ngay cả dấu chân cũng không có…”

“Trước khi vụ nổ đầu tiên xảy ra, thiết bị điện tử ở xung quanh đã bị gây nhiễu rồi, lúc đó còn có tuyết, không trích xuất được bất cứ hình ảnh giám sát nào có hiệu quả từ xung quanh.”

“Thứ hữu dụng duy nhất chính là cư dân ở xung quanh nói là họ nhìn thấy một con rồng đen khổng lồ bay thẳng lên trời giữa màn tuyết, tòa nhà sụp đổ không có âm thanh. Nhưng những tòa nhà xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, không hề có vết tích bị sụp đổ.”

“Bởi vì cách trường học không xa, sau khi tiếng nổ vang lên, trường học lập tức cử người qua đó xem thử, tuy bọn họ không nhìn thấy thứ gì hữu dụng nhưng từ sự miêu tả của bọn họ, bọn em suy đoán là cư dân đã nhìn thấy cảnh tượng lúc không gian sụp đổ, có người đã sử dụng kĩ năng không gian ở đó, đã xảy ra cuộc chiến ác liệt ở bên trong, cuối cùng chắc là người dùng kĩ năng không gian đã chết rồi.”

Độ Hạ giở tới mấy trang gần cuối, chỉ vào ảnh chụp màn hình giám sát được in ra: “Lúc lấy chứng cứ ở bên ngoài đã phát hiện một số tình trạng bất thường, trải qua xác nhận, người này là thành viên của hội Lê Minh. Lúc đó hắn dẫn theo hai người nữa đợi ở đây khoảng mười phút, sau đó họ lên một chiếc xe, đi về phía hiện trường.”

Nơi này cách hiện trường cũng rất xa.

Nhưng vì xung quanh hiện trường không có manh mối gì hữu dụng nên bọn họ đã mở rộng phạm vi.

May mà lúc đó có tuyết, không mấy ai ra ngoài nên đã giảm bớt độ khó khi điều tra. 

“Sau khi xảy ra chuyện, bọn em lại tóm được tung tích của người này ở một nơi xa hơn, về sau thì mất dấu rồi.”

Người chơi xuất hiện không kì lạ, có người chơi cư trú ở gần đó hoặc tới làm việc là điều rất bình thường.

Nhưng sau khi Lật Tân Nguyệt xuất hiện, tuyến đường trùng hợp cùng với ba chữ ‘hội Lê Minh’ lại trở nên vi diệu rồi.

“Em cảm thấy sự cố này liên quan đến Lật Tân Nguyệt?”

Tuy Lật Tân Nguyệt không nhắc đến chuyện này nhưng Ngân Tô đã nói về chuyện cô bé đang bị hội Lê Minh đuổi giết.

Rốt cuộc Tô tiểu thư nhặt được Lật Tân Nguyệt ở đâu?

… Thật sự là nhặt được sao?  

Lúc đó có phải Tô tiểu thư ở hiện trường xảy ra sự cố hay không?

Đại học Lan Giang ở ngay gần đó, nhưng thi cuối kì xong Tô tiểu thư đã rời trường học rồi. Tuyết rơi như vậy khả năng cô ra ngoài làm việc không cao, thế nên rất có khả năng cô sống ở gần đó.

Nếu Tô tiểu thư thật sự sống ở gần đó, cô nghe thấy tiếng động nên xuất hiện ở hiện trường, đồng thời giải quyết đối phương…

Nhưng chắc hẳn cô sẽ không cố ý xóa bỏ vết tích của mình, giống như cái lần kí sinh trùng ở khách sạn thành phố An Lạc, cô sẽ trực tiếp gọi người, bảo bọn họ tới xử lí.

Trừ khi có điều gì đó không tiện cho bọn họ biết.

Có điều gì mà không tiện cho bọn họ biết nhỉ?

Hiển nhiên không phải là hội Lê Minh.

Cũng không phải Lật Tân Nguyệt. 

Thế thì khả năng lớn nhất chính là… Tô tiểu thư không muốn để người khác biết cô sống ở gần đó hoặc là lúc đó Tô tiểu thư đang ở cùng người khác, không tiện hoặc là không muốn để bọn họ biết về người ở cùng cô.

Đại lão không muốn để lộ nơi ở, tất nhiên bọn họ sẽ không truy cứu đến cùng.

Nghiêm Nguyên Thanh bảo Độ Hạ đi điều tra tin tức về thành viên hội Lê Minh và động thái gần đây. 

Ngân Tô vốn cho rằng duyên phận giữa mình và Lật Tân Nguyệt sẽ chấm dứt ở đây rồi, cùng lắm là về sau được nghe Cục điều tra nói về tiến độ điều tra thôi.

Ai ngờ ngày thứ hai thức dậy cô nhìn thấy Đại Lăng chổng mông nằm bò ở cửa, đào bới cánh cửa giống như husky vậy —— Quái vật tóc đã bịt cửa lại rồi.

Ngân Tô dùng ánh mắt nhìn thiểu năng để nhìn Đại Lăng, trìu mến nói: “Lăng Lăng à, nhóc đang làm gì thế?”

Đại Lăng quay đầu lại, đôi mắt phát sáng, chỉ ra ngoài cửa, bắt đầu bi bô: “Chị ơi, bé đáng yêu, bé đáng yêu tới tìm em rồi, em ngửi thấy mùi hương của em ấy rồi! Em ấy ở ngay ngoài cửa… Chị ơi, chị em, em ấy chính là bé gấu định mệnh của em đấy!! Chúng ta biến em ấy thành bé gấu đi!!”

Bé đáng yêu?

Bé đáng yêu nào?

Bé đáng yêu? Lật Tân Nguyệt?!

Ba chữ này chạy qua trong tâm trí Ngân Tô, trái tim đập thình thịch mấy cái, cô đi qua đó vén tóc ra, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Trong tia sáng xanh lá u ám phát ra từ biển báo lối thoát hiểm, loáng thoáng trông thấy một bóng dáng nho nhỏ mơ hồ…

Ngân Tô cúp điện thoại, nhìn Lật Tân Nguyệt đang bị Đại Lăng vây xem, cô bé đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ cũng được rửa sạch rồi.

“Sao nhóc lại tới chỗ chị thế?”

Rõ ràng Lật Tân Nguyệt hơi sợ Đại Lăng, rụt đầu lại, nhẹ giọng trả lời vấn đề của Ngân Tô: “Mở… cửa.”

“Chẳng phải nhóc mở cửa ngẫu nhiên ư? Sao lại mở tới chỗ chị thế?” Cài định vị ở chỗ chị rồi đúng không!!

“Không… Không biết ạ.” Lật Tân Nguyệt còn hoang mang hơn Ngân Tô, cô bé không có chút nhận thức đúng đắn nào về năng lực của mình cả.

“…”

Ngân Tô cạn lời.

Ngân Tô ăn chút đồ đơn giản, mặc áo khoác, xách Lật Tân Nguyệt ra ngoài. Đại Lăng ôm đùi Ngân Tô gào khóc, đòi ngân Tô giữ cô bé lại làm bé gấu.

Ngân Tô bảo quái vật tóc kéo Đại Lăng ra rồi nhanh chóng lủi ra ngoài.

Tiếng gào thét của Đại Lăng bị chặn lại trong cánh cửa.

Tượng thạch cao trên cái tủ chậm rãi quay nửa người lại, hai con ngươi khổng lồ nhìn chằm chằm Đại Lăng đang lăn lộn dưới đất, đúng là ở bẩn!

Đại Lăng đột nhiên quay đầu lại.

Tượng thạch cao: “!!”

Làm gì thế!

Bình Luận (0)
Comment