Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 778

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngân Tô: “…”

Sao mới một lát mà đã tiến triển thành cục diện cô xem không hiểu nữa rồi?

APP mà Nghiêm Nguyên Thanh gửi cho cô lần trước cũng hiện ra một thông báo khẩn cấp, yêu cầu thành viên Cục điều tra không có công việc khẩn cấp trong tay hãy lập tức đến Cục điều tra điểm danh. Người ở gần huyện Sơn Lộc thì trực tiếp đến huyện Sơn Lộc, nghe theo sự điều phối của chi nhánh ở đó.

Đây là APP nội bộ của Cục điều tra nên chắc hẳn những người tập hợp bây giờ đều là nhân viên chính thức có biên chế.

Nếu hậu cần không đủ nhân lực thì bọn họ mới điều động những người chơi từng đăng ký ở Cục điều tra. 

Trời sập đã có Cục điều tra gánh, Ngân Tô cũng chỉ xem chuyện này là drama.

Nhưng đến buổi trưa thì Ngân Tô phát hiện trên diễn đàn đang thảo luận về chuyện khu ô nhiễm. 

#Khu ô nhiễm huyện Sơn Lộc#

Sương mù ở huyện Sơn Lộc nghi là sương mù của khu ô nhiễm! Người của Cục điều tra đang sơ tán tất cả mọi người trong huyện, bây giờ chỉ được ra không được vào…

Nội dung bài đăng không nhiều lắm, chỉ kể về tình hình ở huyện Sơn Lộc bây giờ, còn có mấy tấm ảnh, từng chiếc xe khách nối đuôi nhau ra khỏi màn sương, trên xe là những cư dân đang sợ hãi bất an.

[Mười mấy vạn người ở huyện Sơn Lộc, tất cả đều phải sơ tán sao?]

[Bây giờ cả huyện Sơn Lộc đều đã bị sương mù che phủ rồi, nếu là khu ô nhiễm thật, không sơ tán tất cả, bọn họ ở lại thì chỉ còn một con đường chết.]

[Tại sao khu ô nhiễm lại hình thành nhanh như thế? Đây là một huyện đấy!!]

[Đúng thế, từ lúc phát hiện đến lúc khu ô nhiễm hình thành hoàn toàn, không đến vài ba năm thì cũng phải mất mấy tháng chứ nhỉ? Sao huyện Sơn Lộc lại đột nhiên hình thành vậy?]

[Trò chơi đã tăng tốc để xâm nhập thế giới chúng ta rồi sao?]

[Thế giới sắp sụp đổ rồi ha ha ha, tận thế sắp tới rồi, các người còn giãy giụa cái gì, chết cùng nhau đi!]

[Muốn chết tự mày đi mà chết, ông đây còn lâu mới thèm chết!!]

“Oong ——”

Điện thoại của Ngân Tô bắt đầu rung, tên của Giang Kỳ hiện lên trên màn hình. 

Ngân Tô nghe điện thoại, lịch sự chào hỏi: “Đội trưởng Giang, chào buổi trưa.”

Bên Giang Kỳ rất ồn ào, tiếng xe, tiếng người… nghe thôi đã thấy cảm giác hỗn loạn. 

Giọng nói bình tĩnh của Giang Kỳ vang lên: “Tô tiểu thư, chào buổi trưa.”

Ngân Tô: “Có chuyện gì không?”

Giang Kỳ cũng không nói nhảm: “Tô tiểu thư, huyện Sơn Lộc đang hình thành khu ô nhiễm với quy mô lớn, có liên quan đến thôn Đồng Cốt, số lượng lớn cư dân trong huyện đang bị kéo vào một phó bản tên ‘Công xưởng Đồng Nhân’, sau khi ra ngoài bọn họ sẽ lập tức biến thành người đồng. Chúng tôi nghĩ rằng nó giống với công ty Trúc Mộng, là khu ô nhiễm do con người tạo ra.”

Công ty Trúc Mộng…

Ác Mộng Giáng Lâm…

“Kéo vào ngẫu nhiên sao?”

“Ngẫu nhiên, nhưng không phải một lần mà là kéo vào từng nhóm từng nhóm một. Chỉ là phạm vi ở trong huyện Sơn Lộc, cũng có người của chúng tôi đã bị kéo vào, ra ngoài liền biến thành người đồng, gần như không có thời gian cung cấp thông tin hữu ích. Chúng tôi đã cử một đội tiến tới thôn Đồng Cốt, bây giờ đều đã mất liên lạc…”

“A ——”

Đầu dây bên Giang Kỳ đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó là âm thanh hỗn loạn. 

“Người đồng sống dậy rồi!”

Có người đang la hét một cách sợ hãi. 

“Cứu mạng ——”

Tiếng cứu mạng mơ hồ bị át bởi những âm thanh khác, Giang Kỳ không cúp điện thoại, bình tĩnh chỉ huy người ở chỗ anh ta đi bắt người đồng đột nhiên xuất hiện và tấn công người khác.

Đây là tình trạng trước nay chưa từng xuất hiện. 

Lúc trước người đồng chỉ là người đồng, không biết cử động.

“Tô tiểu thư, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Giọng nói của Giang Kỳ vang lên lần nữa: “Cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì.”

Ngân Tô rũ mắt nhìn hoa tuyết rơi xuống ban công, lát sau mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”

Không đợi Giang Kỳ lên tiếng lần nữa, cô đã cúp điện thoại. 

“Ác Mộng Giáng Lâm…”

Ngân Tô nhắc lại bốn chữ này hai lần, vừa chán ghét vừa bực bội thốt ra một câu: “Sắp đón Tết rồi, đúng là đáng ghét.”

Ngân Tô đứng dậy đi thay quần áo, đưa quái vật tóc và Đại Lăng ra ngoài.

Trạm thu phí huyện Sơn Lộc. 

Máy thu phí ở trạm đã bị dời đi, mặt đất cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Lấy trạm thu phí ban đầu làm ranh giới, phía trước là sương mù dày đặc không thể tan, loáng thoáng trông thấy có bức bình phong trong suốt bao trùm trên không trung, chặn sương mù ở trong trạm thu phí.

Có mấy nhóm người đi từ trong ra ngoài, rời khỏi khu vực sương mù cũng không dám trì hoãn, đi về phía xa hơn theo sự chỉ huy của mọi người.

Từng chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra ngoài khu vực sương mù, một chiếc xe khách ở bên khác đang đi vào huyện Sơn Lộc cũng chở đầy người.

Người ra ngoài khóc vang trời đất, thấy may mắn vì thoát được một kiếp.

Người đi vào thì sắc mặt nghiêm túc, xông pha vào chiến trường của họ.

Nơi cách trạm thu phí không xa, sở chỉ huy lâm thời đã được dựng lên, dòng người đi qua đi lại không ngớt, tuyết đọng dưới đất sớm đã bị giẫm thành bùn đen.

Bị Ngân Tô cúp điện thoại Giang Kỳ cũng không gọi lại nữa, anh ta vùi đầu vào xử lý công việc trong tay, đưa ra từng mệnh lệnh một cách rõ ràng mạch lạc, trong cái hỗn loạn sở chỉ huy vẫn có được sự trật tự.

“Nhân viên sơ tán tạm thời sắp xếp cách đây 20km, chỗ tránh nạn đã sắp hoàn thành xong, dự kiến sáu giờ chiều hoàn tất xây dựng.”

Giang Kỳ: “Tốc độ sơ tán vẫn quá chậm.”

“Hết cách rồi, cư dân phân bố trong huyện còn dễ sơ tán. Nhưng mỗi thôn đều cách nhau một khoảng, dù sao người có kĩ năng không gian cũng không nhiều, chỉ có thể dựa vào sức người. Chúng tôi đã đăng thông báo điều động người chơi có kĩ năng không gian rồi.”

Kĩ năng không gian cũng chia thành rất nhiều loại, có cái chỉ có thể dùng để giết người và đựng đồ, cho dù có khả năng dịch chuyển thì cũng chỉ có thể dịch chuyển bản thân hoặc đưa theo một ít người, dùng vài lần còn phải đợi hồi chiêu.

Mà sương mù bao trùm huyện Sơn Lộc, dân cư không tập trung, cho dù là Bạch Thời thì cũng không thể chiếu cố nhiều chỗ một lúc, thế nên vẫn cần những người khác tiến vào trong để sơ tán cư dân.

Chuyện quan trọng nhất của bọn họ bây giờ là sơ tán toàn bộ cư dân ra ngoài, chậm trễ một phút là sẽ có cư dân bị kéo vào phó bản. 

Người chơi lâu năm tiến vào còn không thể sống sót ra ngoài.

Những cư dân bình thường tiến vào thì chỉ còn một con đường chết.

“A ——”

Nhóm người ở lối ra trạm thu phí tự nhiên trở nên hỗn loạn, trong nhóm người, một người đồng toàn thân phát ra ánh sáng kim loại đột nhiên bắt lấy người bên cạnh, xé rách người đó bằng tay không. 

“Vợ ơi!!”

“Cứu người, cứu người đi!!!”

Tiếng kêu thảm thiết, máu tươi… ở dưới mặt tuyết truyền về phía chân trời u tối.

Tuy người đồng bị giải quyết rất nhanh nhưng sự hỗn loạn vẫn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên cả con đường.

“Đi về phía trước! Đừng đứng chắn ở đây, cho xe đi qua!!” Có người chỉ huy để người khác đừng dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng ngay lúc này, lại một người đồng nữa xuất hiện trong dòng người.

Hắn trực tiếp lao vào một người đàn ông phía trước, bàn tay hóa đồng xuyên qua lưng người đàn ông, móc nội tạng của anh ta ra.

Máu tươi bắn lên người bên cạnh, đó là một bà lão đã có tuổi, bà ấy phản ứng hơi chậm, là người trẻ tuổi đỡ bà lão hét thành tiếng trước.

“A ——”

Đội ngũ vừa khôi phục trật tự lại trở nên hỗn loạn lần nữa.

Người đồng tung hoành ngang ngược trong dòng người, cơ thể hóa đồng hoàn toàn dao chẻ súng bắn cũng không thấm vào đâu, chúng không biết đau, chỉ biết giết người… g**t ch*t tất cả những người còn sống trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment