Edit: Fang
Beta: Wendy
Mọi người sợ hãi chạy tan tác ra bốn phía, đoàn xe bị cản lại, không di chuyển được.
Mà cùng lúc đó, trong một chiếc xe khách cũng phát ra tiếng la hét, có người nhảy cửa sổ ra ngoài, có người đập cửa kêu cứu.
Lúc Ngân Tô đến, thứ nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn này.
Dòng người hỗn loạn không chú ý tới người đột nhiên xuất hiện, dưới sự ngăn che của bóng người, vòng ánh sáng dịch chuyển dưới chân cô dần dần biến mất.
Tấm thẻ trong tay Ngân Tô hóa thành bột mịn.
【Thẻ dịch chuyển: Thẻ dịch chuyển trừ dịch chuyển ra thì còn có thể làm gì?】
【Giới hạn sử dụng: Chỉ dịch chuyển một người một chiều.】
【Số lần sử dụng: 1】
Đây là đạo cụ Ngân Tô nhận được từ trong blind box.
Tuy chỉ dùng được một lần nhưng nó rất hữu dụng, tích hợp bản đồ định vị, muốn đi đâu thì ấn vào đấy, rất tiện lợi.
Người đồng giết người bừa bãi bị giải quyết rất nhanh, nhưng đội ngũ còn chưa khôi phục trật tự thì đã lại có người đồng khác xuất hiện.
g**t ch*t một tên, chẳng mấy chốc lại xuất hiện người đồng mới.
Trong nhóm người vẫn không ngừng có người bị kéo vào trò chơi, tử vong…
Hiện tượng quái lạ này khiến người của Cục điều tra cũng hoang mang.
…
…
Giang Kỳ nhận được tin liền đi từ sở chỉ huy tới hiện trường, người đồng đã bị giải quyết nhưng đoàn xe và dòng người lại hòa vào nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Người bên cạnh Giang Kỳ đang nhanh chóng báo cáo: “Người đồng xuất hiện vừa nãy đều là ở ngoài sương mù. Còn có chỗ tránh nạn truyền tin rằng cũng có người hóa người đồng.
Xem ra những cư dân này đều đã bị đánh dấu, rời khỏi huyện Sơn Lộc cũng không giải quyết được vấn đề. Ngoài ra còn nhận được tin, bên trong đã xuất hiện quái vật, có đội ngũ gặp phải rồi. Thực lực không mạnh lắm, chắc là cấp C.”
Trái tim Giang Kỳ trầm xuống.
Mới hơn nửa ngày trôi qua mà quái vật đã xuất hiện rồi…
Một thời gian nữa có phải cả huyện Sơn Lộc cũng sẽ bị quái vật chiếm cứ hay không?
Đến lúc đó không cần bị kéo vào trò chơi, quái vật đã trực tiếp đòi mạng.
Giang Kỳ: “Dẹp đường trước đã, đừng để mọi người tự ý rời đi, phải sắp xếp tất cả mọi người ở chỗ tránh nạn. Liên lạc với các hội lớn, bảo họ cử người tới chỗ tránh nạn, chia khu vực để trông coi, một khi phát hiện người đồng thì phải giết ngay lập tức.”
Bọn họ không ngăn được trò chơi kéo người, cũng không ngăn được người chết trong trò chơi biến thành người đồng, thế thì chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ người bình thường bên ngoài sống sót.
…
…
Ngân Tô đứng ở lề đường, đứng nguyên tại chỗ nhìn mọi người lo sợ bất an mà dìu đỡ lẫn nhau, hoang mang bất lực không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
“Rõ ràng chúng ta đã ra ngoài rồi, tại sao… tại sao vẫn có người biến thành người đồng?”
“Có phải rời đi là vô ích không? Cho dù đã ra ngoài thì vẫn không thoát được… chúng ta vẫn sẽ bị kéo vào trò chơi.”
“Cục điều tra không thể nghĩ cách sao?”
“Chuyện này làm sao chúng ta có thể đề phòng được, vào trò chơi ra trò chơi chỉ là chuyện trong nháy mắt. Biết đâu chừng một giây trước vẫn đang nói chuyện một giây sau chúng ta đã mất mạng rồi…”
“Mọi người đừng đứng quá gần, tách ra một chút!!”
“Tại sao người xui xẻo là chúng ta thế.”
“Hu hu hu ba ơi… ba ơi ba đang ở đâu hu hu hu…”
Tiếng huyên náo trong nhóm người không ngừng truyền ra ngoài, Ngân Tô đi qua nhóm người đó thì nhìn thấy mấy người Giang Kỳ ở bên đường đối diện.
Sau khi Giang Kỳ xuất hiện, dòng người và đoàn xe tách ra rất nhanh, bắt đầu di chuyển một cách trật tự lề lối.
Ngân Tô không tiện đi qua đó, cô cũng không định qua đó chào hỏi với anh ta, thế là cô bèn đi ngược với dòng người, đi tới gần trạm thu phí.
Ngân Tô còn chưa tới gần thì đã bị cản lại rồi: “Xin chào, người chơi đúng không?”
“Đúng.”
“Nhân viên ở đây hiện nay đã đủ, cô có thể đi tới chỗ tránh nạn để giúp đỡ hoặc hộ tống cư dân dọc đường.”
“Tôi muốn vào trong.”
“Vào trong?” Người đó sững sờ, sau đó chỉ về một hướng: “Đoàn xe cứu viện bên kia sẽ đi vào trong, cô có thể qua bên đó, vất vả rồi.”
Theo hướng mà người đó chỉ, Ngân Tô tìm thấy đoàn xe cứu viện đang đăng ký.
Người của Cục điều tra rất dễ phân biệt với người của cơ quan nhà nước, bọn họ không mặc đồng phục, chỉ đeo huy hiệu của Cục điều tra, tiến vào cũng không cần đăng ký.
Người cần đăng kí là người chơi tới từ các nơi khác, chủ yếu là ghi chép cái tên, cũng không còn cái gì nữa.
Có lẽ là để thống kê thương vong.
Lúc này số người đăng ký không nhiều, hiển nhiên mọi người đều đã biết việc tiến vào sẽ bị kéo vào trò chơi, hiện tại vẫn chưa xuất hiện người may mắn sống sót nào.
Thế nên tiến vào chính là lấy mạng sống ra để cược.
Ngân Tô tùy ý đăng ký một cái tên rồi lên xe.
Xe khách trống trải, mọi người cũng không ngồi cùng nhau, tự phân chia ra để ngồi, nam có nữ có. Không ai lên tiếng nói chuyện, cả chiếc xe vô cùng yên tĩnh.
Ngân Tô ngồi xe buýt quen rồi, trực tiếp chọn vị trí hàng đầu tiên.
Sau khi cô lên xe, về sau lại có thêm mấy người nữa, sau đó có người của Cục điều tra cầm một cái hộp lên xe.
“Trong này có đèn sương mù và thiết bị liên lạc đặc biệt, mọi người mang theo cẩn thận, có thể liên lạc với nhau, nhưng tình hình khu ô nhiễm đầy biến động, có khả năng thiết bị sẽ mất liên lạc, mọi người phải chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.”
Sau đó anh ta phát một tấm bản đồ cho mỗi người: “Nhiệm vụ của mọi người là tìm kiếm các khu chung cư xung quanh khu chung cư Bát Tiên, tìm những cư dân vẫn chưa sơ tán.
Trong khu ô nhiễm đã xuất hiện quái vật, cấp bậc cao nhất được ghi chép hiện nay là cấp C, ứng phó cũng không khó.
Nhưng thời gian trôi đi, có lẽ sẽ xuất hiện quái vật cấp bậc cao hơn, mọi người cần phải cẩn thận.
Nhiệm vụ cứu viện quan trọng, tính mạng của mọi người cũng rất quan trọng. Vào lúc nguy hiểm tới tính mạng, không thể lo được cả hai, mọi người có thể lựa chọn ưu tiên bảo vệ bản thân.
Cục điều tra đợi mọi người bình an trở về.”
Người đó cúi mình một cái thật sâu, nói thêm về tình hình hiện tại ở bên trong rồi xuống xe.
Trên xe có tài xế, anh ta là người được Cục điều tra sắp xếp, nhưng trông không giống thành viên chính thức của Cục điều tra, cũng không mặc đồng phục nhà nước, chắc là nhân viên ngoài biên chế.
Ngân Tô ló đầu ra nhìn tận mấy lần, cô cảm thấy… tài xế này không giống người sống, anh ta còn không hít thở!
Nhưng cũng không giống quái vật, chắc là do kĩ năng nào đó.
Chiếc xe chậm rãi khởi động, chạy vào trong sương mù dày đặc.
Thân xe tiến vào màn sương, đèn trong xe tự động bật lên, tất cả các cửa sổ đóng chặt, sương mù không tràn vào được, trên xe vô cùng trong lành.
Có người đứng lên: “Đoàn xe tiến vào lúc trước đều có người của Cục điều tra nên đều do họ chỉ huy. Nhưng bây giờ họ không đủ nhân lực nên đoàn xe tiến vào về sau phải tự chọn một đội trưởng, chúng ta cũng chọn đi, đến lúc đó dễ chỉ huy hành động.”
Trong xe có tổng cộng 10 người, cộng thêm Ngân Tô là 11 người.
Chiếc xe khách này là xe cỡ lớn 45 chỗ, 11 người khiến nó trông rất trống trải.
“Tôi không có ý kiến khác.” Đây là tuyển thủ không quan tâm.
“Tôi thế nào cũng được, dù sao thì đừng để tôi chỉ huy là được, tôi không có thiên phú đấy.” Đây là tuyển thủ có nhận thức đúng đắn về bản thân.
Những người còn lại cũng không có ý kiến khác, nhưng ai làm đội trưởng mới là vấn đề.
Tuyển thủ không quan tâm và có nhận thức đúng đắn không ít, một nửa nhân số trực tiếp không tham gia.
Ngân Tô cảm thấy những người không tham gia không phải là không thật sự quan tâm, mà là bọn họ đã có ý định sẵn, lúc an toàn thì nghe chỉ huy, nhưng lúc nguy hiểm thì bọn họ sẽ nghe bản thân.
Giữ vững trạng thái tôi không chỉ huy bạn thì bạn cũng đừng hòng chỉ huy được tôi.