Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 782

Edit: Fang 

Beta: Wendy

Trong cảm nhận của Ngân Tô, Đại Lăng đang phát điên nhảy lên nhảy xuống xung quanh cô giống như một con khỉ vậy.

Lúc ở khu chung cư Bát Tiên, người chỉ huy trời chọn không nói gì, cô còn tưởng là anh ta không nhìn thấy quái vật được triệu hồi cơ.

“Cô có nhìn thấy gì không?” Chung Đạt không phát hiện xung quanh có thứ gì, hỏi Ngân Tô. 

“Không.” Ngân Tô đi vào trong tòa nhà trước: “Có lẽ là người chơi đi qua thôi.”

Giọng nói tuyệt tình của người chỉ huy trời chọn vang lên: “Nó vẫn đang di chuyển vòng quanh các cô cậu.”

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô quyết định thu hồi Đại Lăng vào phòng tối, nếu không vị đội trưởng lâm thời này sẽ không chịu rời ánh mắt đâu!

Người chỉ huy trời chọn: “Í… Nó biến mất rồi.”

Sự biến mất của Đại Lăng khiến người chỉ huy trời chọn càng thêm căng thẳng, anh ta bảo bọn họ nhất định phải cẩn thận, khả năng là đối phương có năng lực ẩn thân.

Thiết bị vang lên giọng nói của những người khác, người chỉ huy trời chọn dặn dò hai câu rồi không để ý tới chỗ bọn họ nữa.

Thang máy của tòa nhà này vẫn có thể sử dụng, Ngân Tô và Chung Đạt đang vô cùng căng thẳng trực tiếp lên tầng thượng bằng thang máy, tìm kiếm từ tầng thượng xuống.

“A!”

Ngân Tô nghe thấy tiếng hét, lập tức đi về phía bên trái.

Trong căn nhà mở cửa, Chung Đạt đang căng thẳng, còn đối diện anh ta có ba người may mắn sống sót đang cầm dao kéo, sợ hãi không thôi. Ngân Tô đi vào, người đối diện càng kích động, la hét một cách mất khống chế: “Cút ra cút ra!!”

Trong phòng khách chỉ có ánh sáng yếu ớt, cho dù sương mù không tràn vào thì cũng vẫn có cảm giác mờ mịt.

Ngân Tô không biết Chung Đạt đã nói gì chưa, nhưng trông tư thế của hai bên, việc ‘giao lưu’ trong lần đầu gặp mặt rõ ràng không được vui vẻ cho lắm.

Lúc này cũng đành phải lên tiếng: “Đừng căng thẳng, chúng tôi là đội cứu viện, bỏ dao xuống trước đã, lỡ làm mọi người bị thương thì không tốt.”

“Đội… Đội cứu viện?” Cô gái trẻ tuổi cầm dao căng thẳng nuốt nước bọt: “Mấy… Mấy người không phải là đám quái vật đó?”

Ngân Tô dang tay ra cho đối phương xem, lịch sự mỉm cười: “Cô thấy chúng tôi giống quái vật không?”

Người phụ nữ trẻ tuổi quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, nhưng không hề thả lỏng chút nào, hai tay nắm chặt dao, giọng nói run rẩy: “Cô cô… cô cười cái gì!!”

“…?” Ngân Tô thu lại nụ cười, giọng nói dịu dàng: “Như vậy chẳng phải cô sẽ cảm thấy thân thiết hơn sao?”

“…”

Không!

Không hề!!

Tuy cô ấy chưa được trải nghiệm nhưng cũng đã xem không ít phim điện ảnh phim truyền hình, bình thường cứu viện là chuyện nghiêm túc!!

Cứu viện trong phim hài mới cười như vậy… Huống chi bây giờ bọn họ đang ở trong phim kinh dị!!

Tính cảnh giác của người phụ nữ rất cao, tuy bọn họ không phải người đồng nhưng người phụ nữ lại nghi ngờ bọn họ là quái vật đội lốt người.

Người phụ nữ vừa sợ hãi vừa lo lắng không biết bọn họ có phải thành viên đội cứu viện thật không, sau khi xác nhận thân phận của bọn họ nhiều lần, cuối cùng cũng chậm rãi hướng mũi dao xuống.

Nhưng cô ấy vẫn nắm chặt con dao trong tay, bảo vệ người đằng sau cô ấy.

Đằng sau cô ấy là một đứa trẻ và một cụ già, cụ già ngồi trên ghế trông rất yếu ớt, đứa trẻ trông cũng chỉ hơn một tuổi, đúng là già trẻ có đủ.

Ngân Tô hỏi: “Còn ai khác không?”

Người phụ nữ: “Không.”

Người phụ nữ có chồng, nhưng lúc khu chung cư sơ tán, chồng cô ấy muốn bỏ người già lại, chỉ đưa cô ấy và hai đứa con đi.

Cô ấy không muốn bỏ người già lại, cãi nhau một trận với chồng, cuối cùng người chồng vẫn sơ tán cùng người trong khu chung cư.

Sơ tán khỏi khu chung cư sẽ không có xe, cũng không cho phép chạy xe cá nhân. Vì phải đảm bảo mặt đường thông thoáng, đề phòng cư dân hoảng hốt lo sợ chạy xe cá nhân xông ra bên ngoài mà làm tắc đường.

Tất cả mọi người đều phải đi tới vị trí chỉ định, vận chuyển cùng lúc, ra ngoài cùng lúc.

Địa điểm lên xe của khu chung cư bọn họ hơi xa, đề phòng tất cả mọi người xông ra cùng lúc sẽ tạo thành sự cố giẫm đạp lên nhau nên phải sơ tán từng khu chung cư một. Nhưng thời gian sơ tán của mỗi khu chung cư có hạn, mọi người đều muốn chạy tới nhanh một chút để tránh bị bỏ lại.

Tuy Cục điều tra rất muốn sơ tán tất cả mọi người.

Nhưng bọn họ biết là không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ cần phải chọn lựa, chỉ đành sơ tán nhiều cư dân nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.  

Thế nên phương án mà bọn họ quy định là nhóm thứ nhất sơ tán những người có thể chủ động đi tới địa điểm sơ tán, nhóm thứ hai sơ tán những người chưa kịp sơ tán ở nhóm thứ nhất, bây giờ là nhóm thứ ba, tiểu đội cứu viện tìm kiếm theo khu vực, cũng là nhóm sơ tán cuối cùng rồi.

Bỏ lỡ đợt cứu viện này, có lẽ không thể đợi được cứu viện nữa.

Cô gái đưa một cụ già không tiện hành động và một đứa trẻ đi lại cũng tốn sức theo, không ai giúp đỡ, nhóm cứu viện thứ hai cũng không tới kịp.

Về sau còn xuất hiện người đồng đánh lén con người… Cuối cùng cô ấy chỉ đành ở lại trong nhà.

Ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng người chạy trốn, la hét, kêu cứu,…

Nhưng dần dần, những âm thanh này cũng biến mất.

Cả khu chung cư rơi vào sự tĩnh mịch kì dị.

“Cô còn một đứa con nữa?”

“Ừm, anh ta đưa đi rồi…”

Chồng cô ấy đã đưa đứa con gái lớn tuổi hơn đi, bỏ lại đứa con trai chưa đầy hai tuổi.

“Khu chung cư này có còn người nào may mắn sống sót không?”

“Tòa 18 có mấy người.” Cô gái đáp: “Lúc trước vẫn có thể dùng mạng… Tôi nhìn thấy trong nhóm, nhưng không biết bọn họ có… còn hay không.”

Có lẽ là bị khu ô nhiễm làm nhiễu sóng, bây giờ mạng bình thường đã không thể sử dụng được nữa, không lên mạng được, không gọi điện thoại được, không gửi tin nhắn được.

Người chỉ huy trời chọn không phân chia ai đi tòa 18, bên đó không có người sống cũng không có người đồng.

“Đừng để lỡ thời gian, rời khỏi đây trước đã.” Chung Đạt để cô gái đỡ cụ già lên lưng anh ta: “Đi theo.”

Cô gái vội vàng ôm đứa trẻ đi theo.

Ngân Tô và Chung Đạt chỉ tìm thấy ba người may mắn sống sót, còn lại toàn là người đồng.

Cô gái bịt miệng đứa trẻ, chạy đến mức thở không ra hơi, cô ấy buộc phải nhìn chăm chăm vào ánh đèn phía trước để tránh bị lạc trong sương mù.

Trên thân hai người cứu viện cô ấy thỉnh thoảng lại truyền tới giọng nói của những người khác, thi thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng mắng chửi.

“A ——”

Cô gái nghe thấy một tiếng ‘cộc’, hình như có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống.

Kết hợp với tiếng kêu thảm thiết kia, cô gái không biết đó là thứ gì, là người hay là quái vật, hay là đám người đồng kia…

Sau đó cô ấy nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đánh nhau. 

Trong sương mù có ánh sáng kỳ dị nhấp nháy giống như là cực quang vậy.

Âm thanh bên tai càng ngày càng hỗn loạn. 

Cô ấy đột nhiên cảm thấy ánh sáng đằng sau biến mất, cô ấy quay đầu thì phát hiện không thấy cô gái đi theo đằng sau đâu nữa.

“Không… Không thấy cô ấy đâu!!” Cô gái lập tức hét lên với người phía trước.

“Đừng quan tâm cô ấy, đi theo.” Chung Đạt rất rõ ràng lúc này nên đưa bọn họ lên xe khách chứ không phải là quay đầu đi tìm Chu Tiểu Đa đột nhiên không thấy đâu.

Cô gái nghe thấy giọng nói của Chung Đạt truyền tới, tuy không có chút tình cảm nào nhưng lại khiến cô ấy cảm thấy vững vàng và yên tâm. 

Cô ấy lập tức ôm chặt đứa con đuổi theo.

Tuy không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh nhưng cô ấy có thể nhận ra đây là đường ra khỏi khu chung cư, ngày nào cô ấy cũng đi tận mấy lần, rất quen thuộc…

Từ cảm giác giẫm lên mặt đất, thậm chí cô ấy còn có thể phân biệt được lúc này bọn họ đã đi tới vị trí nào.

Chặng đường bình thường cảm thấy rất ngắn, lúc này lại giống như là kéo dài vô tận, thế nào cũng không tới đích được… Hình như ánh sáng phía trước cũng càng ngày càng cách xa cô ấy rồi.

Ngay lúc này, cô ấy cảm thấy sương mù xung quanh chuyển động, bả vai chùng xuống, một thứ kim loại rắn chắc túm lấy cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment