Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 784

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Ngân Tô xuống xe, kéo tài xế lại: “Tiền bối, tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo anh.”

Bị Ngân Tô kéo, tài xế tỏ ra rất bất mãn, lại càng không muốn bị cô thỉnh giáo, anh ta u ám nhìn chằm chằm cô: “Tôi còn việc khác.”

Người kéo anh ta lại ngày càng dùng sức, gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Tôi cũng đã gọi anh là tiền bối rồi, như vậy là chắc chắn cần sự giúp đỡ của anh, sao tiền bối có thể không hiểu chuyện như vậy chứ?”

“Ai rảnh mà giúp cô.” Tài xế dùng sức gạt tay Ngân Tô, muốn hất cô ra: “Cô đừng có gây chuyện, chẳng lẽ cô muốn vừa mới tới đã bị khai trừ à?”

Ngân Tô thở dài: “Anh có biết tiền bối của tôi mà không giúp tôi cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào không?”

“???”

Cô ta đang uy h**p mình sao?

Sao cô ta dám uy h**p mình!

Đáy mắt tài xế lóe lên vẻ độc ác cùng tức giận: “Cô biết bị nhà máy khai trừ, kết cục sẽ ra sao không?”

Ngân Tô cười càng thêm xán lạn, thậm chí còn có chút kích động: “Anh có biết hiện tại không giúp tôi sẽ có kết quả gì không? Ôi chao, đã lâu lắm rồi tôi không giết người đó nha, cũng không biết có bị lạ tay không nữa…”

Tài xế: “???”

Người mới này đang nói cái quỷ gì vậy!!

Tài xế vừa định lên tiếng quát lớn, Ngân Tô đã đột nhiên ôm lấy cổ anh ta, đưa anh ta tới bên cạnh, một v*t c*ng lạnh lẽo, sắc bén dí sát cổ anh ta.

“Tôi đã nghiêm chỉnh xin tiền bối chỉ bảo rồi, sao anh lại không biết trân trọng mà cứ phải ép tôi, sao cứ phải ép tôi vậy…”

Làm sao tài xế lại chịu để Ngân Tô uy h**p như vậy, thế nên anh ra đưa tay ra định kéo tóc cô.

Tiếc là tài xế làm gì phải đối thủ của Ngân Tô, đến một sợi tóc của Ngân Tô anh ta cũng chưa kịp đụng vào đã bị cô ấn lên mặt cỏ.

Cổ bị rạch một đường, máu tươi chảy ào ào muốn bãi cỏ.

Mà kẻ đầu têu bẻ gãy cánh tay anh ta lúc này đang đè lên ngực anh ta, nhìn từ trên cao xuống. Đôi mắt hàm chứa ý cười lấp lánh phản chiếu lại bộ dạng nhếch nhác của anh ta.

Mất máu quá nhiều khiến tài xế bắt đầu cảm thấy sợ hãi, công nhân mới trước mặt này thực sự sẽ g**t ch*t anh ta!

Hôm nay anh ta chỉ đón một nhóm công nhân mới thôi mà, sao lại gặp phải chuyện như này chứ!!

Cổ không ngừng chảy máu khiến tài xế không dám lớn tiếng: “Sao cô phải xin tôi chỉ dạy!!”

“Ồ… Tại vì người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là anh nha.” Ngân Tô cười cười, nhẹ nhàng nói: “Anh xui xẻo.”

“…”

***
***

Những người chơi khác vừa xuống xe đã nhìn thấy Ngân Tô đè tài xế lên bãi cỏ, tuy không biết cô đang làm gì nhưng một đống máu chảy ra từ người tài xế đã nói cho bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra.

“Vcl…”

“Chuyện gì thế?”

“Cô ta… Cô ta giết tài xế kia sao? Tài xế là NPC đúng không?”

“Trâu bò! Vừa vào phó bản đã lấy NPC tế trời. Hay hay hay, tôi cảm nhận được nhóm chúng ta có hy vọng ra ngoài rồi.”

“Vừa vào phó bản đã chém giết lung tung đều là đồ điên, không chừng chúng ta đã nằm trong danh sách săn giết của cô ta rồi ấy chứ, đừng có vội mừng.”

Nghe thấy lời đó, nhóm người chơi mới lập tức biến sắc.

Bọn họ không chỉ phải đối mặt với sự nguy hiểm của trò chơi mà còn phải đối mặt với nguy hiểm tới từ đồng đội.

Chung Đạt với Ninh Phồn thì nhìn thấy nhiều hơn người khác một chút —— Trông thấy cô đè tài xế xuống đất như thế nào.

Nhưng hai người họ đang nói gì, Ninh Phồn với Chung Đạt đều không nghe thấy, bọn họ chỉ nghe thấy hai tiếng rống giận của tài xế.

Xét thấy tình hình bên kia, mọi người đều không dám tùy tiện tiến lên nên đương nhiên là cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Khoảng ba phút sau, Ngân Tô mới buông tài xế ra, đứng dậy.

Quần áo trên người cô dính không ít máu, trên tay cũng có.

Màu đỏ chói mắt, trông có chút đáng sợ.

“Nhìn cái gì?”  Ngân Tô xoa xoa máu trên tay, dịu giọng trấn an bọn họ: “Yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện giết mấy người đâu.”

“!!!”

Ý là lúc không tùy tiện là giết người hay gì?

“Đại lão cô giết anh ta làm gì?” Người chơi hồi nãy nói có hy vọng đánh bạo hỏi: “Trên người anh ta có manh mối gì sao?”

“Nhìn anh ta thấy ngứa mắt nên giết thôi.” Ngân Tô lau sạch máu trên tay.

Thẩm Thập Cửu: “…”

Hay lắm!

Phát biểu rất đại lão!!

Ngân Tô thấy bọn họ không định tiếp tục lên tiếng nữa, cô liền xoay người đi về phía nhà máy bên cạnh.

Thẩm Thập Cửu đợi Ngân Tô đi xa bèn ngay lập tức vọt tới cạnh NPC lục soát anh ta một lượt, thậm chí còn lột cả đồng phục trên người anh ta ra.

“Có gì không?”

“Không có, không có gì hết.” Thẩm Thập Cửu ném đồng phục đi: “Rất có thể đại lão thực sự chỉ là cảm thấy ngứa mắt anh ta.”

Người bên cạnh nói: “Biết đâu cô ta cầm đi rồi thì sao.”

Thẩm Thập Cửu quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, thở dài một cái. Người nọ cho rằng cậu ta tính nói gì đó khịa mình, kết quả Thẩm Thập Cửu đột nhiên đứng bật dậy chạy về phía nhà máy.

“…”

***
***

Chung Đạt với Ninh Phồn đi theo sau Ngân Tô.

Vừa rồi Ngân Tô giết NPC tuy có chút khiến bọn họ bất ngờ chưa kịp chuẩn bị nhưng lúc cô vội vã quay trở lại từ bên ngoài trên tay còn xách theo một người, người đó là Mạc Nhã.

Rõ ràng cô ấy đã cứu Mạc Nhã.

Một người chơi sẵn lòng cứu người và đám người chơi bọn họ không quen thì rõ ràng bọn họ sẽ ưu tiên chọn hành đồng chung với người quen.

Chung Đạt im lặng không nói nên Ninh Phồn đành phải lên tiếng: “Chỉ có ba người chúng ta bị đưa vào, phần lớn là người mới, phó bản này có vẻ không dễ, dù gì chúng ta cũng cùng tiến vào từ huyện Sơn Lộc, kết minh chứ?”

Ngân Tô với Chung Đạt đều không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy lời đề nghị của Ninh Phồn.

Trước hai người này đã không hay nói chuyện, cái miệng cứ im thin thít, bây giờ cũng vẫn vậy… Tức giận!

Nhưng vừa nãy trông cô cũng không giống người không thích nói chuyện nha!!

Ninh Phồn tức giận một chút rồi cũng bỏ qua chuyện kết minh, lấy một tờ giấy trong tay áo ra đưa cho bọn họ: “Tôi tìm được cái này trên xe.”

Tờ giấy kia nhăn nhăn nhúm nhúm, giống như là bị vò rất nhiều lần.

Ngân Tô nhìn Ninh Phồn một cái, cũng không từ chối mà trực tiếp nhận.

【Người đồng sẽ không sống lại!】

【Rời khỏi đây! Rời khỏi đây!!】

Trên giấy chi chít toàn chữ nhưng thực ra lại chỉ có hai câu.

Ngân Tô xem xong đưa cho Chung Đạt.

“Tôi tìm được dưới ghế, không biết có tác dụng không.” Ninh Phồn cau mày nói: “Hai người xem thử xem, biết đâu sau này lại có thể lấy tham khảo một chút.”

Ngân Tô liếc mắt nhìn nhà máy gần ngay trước mắt, thuận miệng nói: “Các chức vụ hiện tại đang có công nhân bình thường, nhân viên kiểm tra chất lượng (kiểm nghiệm viên) và thợ sửa chữa. Công nhân bình thường chia thành công nhân làm vật liệu và công nhân sản xuất.”

Công nhân bình thường phải làm việc nhiều hơn, mệt hơn.

Kiểm nghiệm viên là thoải mái nhất nhưng phải trực ca đêm.

Còn thợ sửa chữa lúc bận thì rất nhiều việc còn lúc rảnh thì thực sự rất rảnh.

Muốn ổn định thì chọn công nhân bình thường, còn nếu muốn tìm chút k*ch th*ch thì có thể chọn khiêu chiến kiểm nghiệm viên hoặc thợ sửa chữa.”

Cuối cùng Ngân Tô còn tri kỷ đưa ra tổng kết.

Ninh Phồn: “…”

Thì ra cô có thể một hơi nói nhiều như vậy!

Ninh Phồn nhịn xuống ý định cà khịa, quay trở lại vấn đề chính: “Mấy cái đó là cô vừa hỏi được từ chỗ tài xế sao?”

“Ừ.”

Ninh Phồn: “Anh ta rất có khả năng nói dối.”

Lời của NPC độ tin cậy không cao, nói không chừng còn trộn lẫn cả thạch tín.

Ngân Tô nhếch môi cười khẽ: “Không sao hết, dù sao tôi cũng sẽ thăng chức.”

“???”

Bình Luận (0)
Comment