Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Mới tới à?” Trước cổng ra vào có một NPC mặc đồng phục công nhân, thấy bọn họ tới bèn lên tiếng hỏi, đồng thời cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Phồn.
NPC mặt không cảm xúc chỉ vào cái bàn trước mặt anh ta: “Qua bên này đăng ký, nhận thẻ công tác.”
Trên mặt bàn có một quyển vở, chỉ cần ghi tên vào là được.
Có Ninh Phồn với Chung Đạt, Ngân Tô không đổi tên mà trực tiếp dùng luôn cái tên Chu Tiểu Đa này.
Ngân Tô viết tên xong, NPC vừa lấy thẻ công các trong ngăn kéo bàn vừa hỏi cô: “Cô muốn làm công việc nào?”
Thẻ công tác có ba màu, màu trắng là công nhân bình thường, màu đỏ là kiểm nghiệm viên, màu đen là thợ sửa chữa.
Công nhân bình thường là nhiều nhất, kiểm nghiệm viên có năm cái còn thợ sửa chữa chỉ có hai cái.
Ngân Tô vô cùng trung thực, hỏi gì đáp nấy: “Tôi muốn làm chủ nhà máy.”
“Cái gì?”
Giọng NPC cao hơn vài tông, rõ ràng là cảm thấy khó tin vào những lời mình vừa nghe được.
“Tôi muốn làm chủ nhà máy.” Ngân Tô kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, đồng thời bày tỏ sự quan tâm với NPC: “Có phải tai anh có vấn đề gì không? Có vấn đề thì nhớ phải đi chữa sớm đi, cứ kéo dài là xảy ra án mạng đấy.”
Ánh mắt ác độc của NPC liếc tới: “Cô cũng dám nói thật đấy, chủ nhà máy là người mà cô có thể làm được sao?”
“Nhân viên đi làm cũng phải có chút tham vọng chứ, biết đâu tôi lại lên làm chủ nhà máy được đấy.” Ngân Tô cười một tiếng: “Đừng có mà coi thường người khác, cẩn thận sau này tôi làm khó anh đấy.”
“…”
Anh cẩn thận tôi làm khó anh đấy!!
Ngân Tô đảo mắt liếc qua đống thẻ công tác kia, chỉ vào tấm thẻ màu đỏ: “Tôi thích màu đỏ, một màu rực rỡ động lòng người tựa màu máu. Để tôi làm kiểm nghiệm viên trước đi, tôi phải đi thanh tra xem kiểm nghiệm viên có làm tốt công việc kiểm tra chất lượng cho nhà máy của tôi không.”
“???”
Sao lại thành nhà máy của cô rồi? Cô còn chưa có nhậm chức đâu!! Ai thuê đồ thần kinh này vào vậy!!
Được rồi, không so đo với đồ thần kinh, chỉ cần nghĩ tới không lâu sau cô ta sẽ…
Nghĩ tới đây, vẻ tức giận trên mặt NPC lập tức biến mất, chỉ còn lại nụ cười kỳ dị.
Ninh Phồn x Chung Đạt: “…”
Cô có muốn nghe thử xem bản thân đang nói cái quỷ gì không?!
Lúc ở bên ngoài thì miệng kín như bưng, không nói một lời nào mà sao mới vào đây đã như bật phải công tắc kỳ lạ gì vậy?
Ngân Tô thấy NPC đứng yên bất động liền trực tiếp động thủ cướp: “Cười cái gì mà cười, đưa đồ đây.”
NPC: “…”
NPC bị cướp thẻ công tác không những không tức mà còn tiếp tục nhếch miệng cười: “Vậy thì hy vọng…”
Anh ta liền nhìn tên đăng ký: “Chu Tiểu Đa cô có thể kiên trì lâu một chút với công việc của mình.”
“Anh đúng là một đồng nghiệp tốt nha, nói chuyện hay quá chừng.” Ngân Tô học theo anh ta, cười cười: “Hy vọng anh cũng có thể kiên trì lâu một chút.”
“…” NPC không tìm được cảm giác tồn tại trên người Ngân Tô bèn quay đầu trừng Ninh Phồn với Chung Đạt, ác độc hỏi: “Hai người thì sao?”
Đúng lúc này, những người chơi khác cũng lần lượt đi qua đây.
Bọn họ vừa đúng lúc trông thấy cảnh Ngân Tô cướp thẻ công tác trong tay NPC, mỗi người một vẻ mặt.
Chung Đạt không chút do dự, trực tiếp chọn kiểm nghiệm viên.
Ninh Phồn vốn còn định suy nghĩ thêm một chút, lựa chọn này có liên quan trực tiếp tới những mối nguy hiểm bọn họ phải đối mặt sau này.
Ai có mà ngờ một người trực tiếp chọn cái nguy hiểm nhất còn một người thậm chí còn không thèm suy nghĩ.
Cuối cùng Ninh Phồn cũng chỉ có thể chọn kiểm nghiệm viên, nếu không thì sao? Bọn họ vào cùng nhau mà!
Kiểm nghiệm viên tổng cộng có năm suất, lúc này chỉ còn lại hai suất.
Thẩm Thập Cửu thấy vậy lập tức xông lên, dưới ánh mắt giết người của NPC xí luôn một suất trong đó.
“Số lượng thẻ công tác màu đỏ với màu đen ít hơn… Có phải hai công việc này dễ chịu hơn một chút không?”
“Bọn họ đều chọn màu đỏ…”
“Màu đỏ chỉ còn lại một cái.”
Nhóm người chơi mới xì xào bàn luận nhưng thấy nhóm người chơi cũ không có hành động gì, thành ra bọn họ cũng chỉ dám nói chứ không dám thực sự đi qua.
Có một người chơi cũ tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Ít chưa chắc đã an toàn, nói không chừng còn nguy hiểm hơn. Trong trò chơi không tồn tại cái gọi là đồ ít là đồ tốt, cho dù nó thực sự có mang lại một vài chỗ tốt nhất định nhưng chắc chắn sau này cũng sẽ có nguy hiểm lớn hơn đang đợi. Lựa chọn an toàn và ít phạm lỗi nhất là những tấm thẻ công tác màu trắng nhiều nhất kia.”
Người chơi cũ kia dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Cũng không phải nói thẻ công tác màu trắng là an toàn, tiến vào trò chơi sẽ không có lựa chọn an toàn tuyệt đối. Thế nên mọi người đừng gửi gắm hy vọng với sống chết của bản thân lên người người khác, sinh mệnh rất nặng, người khác không cách nào gánh vác thay mọi người được. Mỗi một lựa chọn đều là lựa chọn sinh tử, mọi người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Người chơi mới hai mắt nhìn nhau, nhóm người chơi cũ thì trực tiếp đi đăng ký.
Sau khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi, có người nhanh trí lập tức đi về phía bàn xếp hàng.
Không cần biết là chọn cái gì, người xếp hàng trước mới có quyền lựa chọn.
Còn người xếp sau sẽ mất quyền lựa chọn.
Một người hành động, những người khác cũng nhanh chóng hành động.
***
***
Mọi người xếp hàng đăng ký chọn thẻ công tác, người nào nhận xong rồi thì đứng qua một bên, đợi chia xong sẽ dẫn bọn họ tới vị trí công tác.
Nhóm người chơi lần này tổng cộng có 36 người, một nửa là nam một nửa là nữ.
Người lấy tấm thẻ màu đỏ cuối cùng là một cô gái có sẹo trên mặt, vết sẹo kia không hề ảnh hưởng tới dung mạo của cô ấy mà ngược lại còn giúp cô tăng thêm vài phần khí khái.
Thợ sửa chữa là một nam một nữ.
Còn lại đều là công nhân bình thường.
NPC đợi tới khi tất cả người chơi đăng ký xong mới đứng dậy đi vào bên trong: “Mấy người đi theo tôi.”
Ngân Tô đút hai tay vào túi, đi bên cạnh NPC, thậm chí thỉnh thoảng còn đi nhanh hơn hai bước, giống như cô mới là người dẫn đường cho NPC.
Thỉnh thoảng còn hỏi đây là nơi nào? Chỗ này là làm cái gì? Bên đó đang làm gì.
“Cô làm vài ngày là biết làm gì.” Lần nào NPC cũng dùng câu đó để đuổi cô.
Nhưng nhân viên mới tới làm gì dễ đuổi như vậy: “Anh làm việc trong nhà máy lâu như vậy mà ngay cả chỗ làm việc của mình còn chưa quen sao? Ngay cả một câu giới thiệu cũng không nói được, sao nhà máy lại sắp xếp anh đi đón nhân viên mới vậy? Đợi tôi lên làm chủ nhà máy, người đầu tiên tôi đổi chính là anh.”
“…”
Nói khoác mà không biết ngượng!
Chỉ bằng cô mà cũng dám tơ tưởng tới vị trí chủ nhà máy!
Ha…
Tiếc rằng NPC này lại không dễ lừa như vậy, dù Ngân Tô có nói gì đi nữa thì anh ta cũng chỉ dùng câu kia đuổi cô hoặc là im lặng không nói.
Nhưng NPC không trả lời cũng không thể ngăn cản Ngân Tô đặt câu hỏi, khiến NPC cảm giác bên tai ong ong không ngừng.
NPC không muốn nói chuyện chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, trong lòng thì thầm ác độc nguyền rủa, hy vọng cô có thể câm miệng lại, yên tĩnh một chút.
Nhưng người kia hoàn toàn không thèm để ý, cười còn giống NPC hơn cả NPC: “Anh thích trừng tôi như vậy, chắc chắn là yêu thầm tôi rồi, hay là móc mắt anh ra treo trên người tôi nhé, anh thấy có được không?”
Người chơi: “…”
NPC: “…”
Giày của NPC cứ giẫm uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh, oán khí không ngừng tràn ra từ trong cơ thể anh ta.
Mày Ninh Phồn nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết vài con ruồi. Cô nói nhiều đến mức đến cả NPC còn thấy phiền mà sao lúc đi với bọn họ lại chẳng nói tiếng nào vậy? Không phải là không thích nói chuyện với bọn họ đấy chứ?
Những người chơi còn lại lại càng không dám thở mạnh, cả đội ngũ đều yên tĩnh tới khác thường.
Đi theo NPC vào bên trong, đập vào mắt bọn họ là thấy hết nhà máy này tới nhà máy khác, nhưng tất cả đều đóng chặt cửa, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Người chơi đi sau bước chậm lại, NPC cũng không thúc giục, thậm chí còn đi chậm lại theo bọn họ.
…Nhưng ở đằng trước có một con quỷ vội vàng không ngừng thúc giục.
Giục giục giục! Muốn chết như vậy à!!
NPC hận đến nghiến răng, có lẽ là do bị chọc tức, muốn nhanh chóng tiễn Ngân Tô về trời nên tốc độ cũng bắt đầu nhanh dần lên.