Edit: Sơ
Beta: Wendy
Lại đi thêm vài phút, NPC dừng lại, chỉ vào cánh cửa nhà máy có ghi số 14: “Đây là nhà máy sản xuất, cần 17 công nhân, mấy người ai muốn làm ở đây?”
Ánh mắt bất thiện của NPC quét qua nhóm người chơi cầm thẻ công tác màu trắng, người chơi mới bị ánh mắt của anh ta quét qua đều vô thức lùi lại một bước.
Biểu cảm trên mặt NPC này rất đáng sợ.
“Còn lựa chọn nào khác không?”
“Chỉ cần 17 người, ngoài màu đỏ và màu đen ra thì còn lại 12 người cầm thẻ công tác màu trắng, chắc chắn vẫn còn lựa chọn khác.”
“Vậy chúng ta chờ thêm hay là?”
“Mấy người mau chóng đưa ra quyết định đi, nếu không tôi sẽ gọi quản lý nhà máy tới chọn người đấy.” NPC kéo dài giọng, u ám nói: “Quản lý nhà máy này không tốt tính lắm đâu.”
“…”
Mặc dù không biết cái không tốt tính của quản lý nhà máy này được đánh giá dựa trên tiêu chuẩn nào nhưng từ cái nét mặt hưng phấn đầy chờ mong của NPC thì cũng có thể nhìn ra được, nếu để quản lý nhà máy chọn người thì khả năng cao là không phải chuyện gì tốt.
“Dù sao cũng là chọn bừa, chỉ có thể trông chờ vào vận mệnh thôi.” Một người chơi cũ đứng ra: “Tôi chọn cái này vậy.”
Có người đứng ra, sau một khoảng lặng ngắn, chẳng mấy chốc đã có người đứng ra theo.
Người chơi cũ kia nói không sai, bọn họ không biết “kết quả” của lựa chọn là gì, hoàn toàn là chọn bừa.
Tất cả chỉ có thể giao phó cho vận mệnh, cược rằng bản thân không bắt phải lá bài tệ nhất.
Sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn góp đủ 17 người chơi.
NPC thất vọng hừ một tiếng, ngẩng đầu ấn lên một thứ trông khá giống chuông cửa: “Đợi ở đây, đừng đi lung tung, họ sẽ đưa mấy người vào, làm, việc, cho, tốt, vào.”
Năm chữ cuối NPC đặc biệt nhấn mạnh.
Anh ta nở nụ cười quái dị nhìn chằm chằm người chơi, dường như muốn hù dọa bọn họ một chút nhưng Ngân Tô đã nắm lấy cổ áo anh ta kéo đi: “Trong giờ làm việc mà đứng đây cười ngốc nghếch cái gì. Mau dẫn đường, tôi đang rất gấp không chờ nổi muốn được tỏa sáng trên vị trí công tác của mình rồi.”
NPC hệt như một con búp bê vải rách nát bị Ngân Tô kéo đi, thậm chí nụ cười quái dị trên mặt còn chưa kịp thu lại.
“Cái đồ điên này! Mau buông tôi ra!!”
“Anh đi chậm như vậy, tôi giúp anh mà sao anh lại không biết điều như vậy chứ.”
“Ai cần cô giúp!”
“Ôi trời! Đứa trẻ yêu quý của ta, đương nhiên là trời cao phái ta xuống rồi, đây là ý trời, con đừng phản kháng, để ta giúp con.”
“Aa…”
Người chơi ở lại bên ngoài nhà máy số 14 nhìn Ngân Tô kéo lấy NPC mắng chửi dần biến mất sau ngã rẽ.
Những người chơi chưa được phân việc ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng đuổi theo.
Sau khi hành lang trở nên vắng lặng, nhóm người chơi ở lại sau khi tỉnh hồn mới bắt đầu đặt ra nghi vấn trong lòng.
“Cô ta… Thực sự là người chơi sao?”
“Cô ta đi cùng xe với chúng ta, sao lại không phải người chơi chứ?”
“Vậy tài xế đi cùng xe với chúng ta, anh ta có phải người chơi không?”
“Nhưng cô ta giết tài xế kia rồi…”
“…”
“Vậy… Trong trò chơi có thể đổi xử với NPC như vậy sao?” Một người mới vô thức hỏi người chơi cũ, dường như trong mắt đang bắt đầu sinh sôi một ngọn lửa kỳ dị nào đó.
Người chơi cũ đầu đầy vạch đen: “Nếu mấy người nghĩ mình đủ mạnh, có thể tự nhiên đi lại trong phó bản thì cũng có thể thử một chút. Còn nếu đến mạng mình còn khó lòng mà giữ được thì đừng có mơ tưởng đòi học theo cô ta.”
Trong nhận thức bình thường của người chơi cũ, NPC bị hạn chế không thể lấy mạng người chơi nhưng nếu bọn họ dây dưa động thủ trước, NPC hoàn toàn có thể lấy cái cớ “phòng vệ chính đáng”, vặn tay bẻ chân bọn họ.
Tại sao NPC kia không phản kháng?
Nguyên nhân chỉ có một, anh ta cảm thấy bản thân không phải đối thủ của cô gái kia.
***
***
12 công nhân bình thường còn lại được phân vào nhà máy vật liệu số 26, nơi làm việc của kiểm nghiệm viên là ở xưởng kiểm nghiệm 01.
NPC bỏ lại Ngân Tô và những người khác, kéo theo hai thợ sửa chữa bỏ chạy, sợ Ngân Tô lại tiếp tục giúp anh ta.
“Thật là…” Ngân Tô nhìn bốn người đang không chớp mắt nhìn mình, hắng giọng một cái, nuốt lại lời mình định nói, sau đó lại như không có chuyện gì, tập trung quan sát cánh cửa nhà máy số 01 trước mặt.
Cánh cửa có chút cũ kỹ, bên trên dính đầy các vết bẩn, những vết bẩn tối màu, trông rất giống vết máu.
Nhưng xung quanh lại không có mùi gì đặc biệt nên cũng không xác định được đó là vết sơn hay vết máu.
Ngân Tô quan sát một lúc, đột nhiên đưa tay ra đẩy thẳng cánh cửa nhà máy số 01.
“Ây… Anh ta bảo chúng ta chờ ở bên ngoài.” Thẩm Thập Cửu giơ tay ra ngăn lại.
“Vậy thì cậu đợi đi.” Hơn nửa người Ngân Tô đã tiến vào bên trong, nghe thấy lời của Thẩm Thập Cửu bèn nghiêng đầu ngó ra ngoài, nói xong liền rụt đầu về, trực tiếp biến mất đằng sau cánh cửa.
Thập Thẩm Cửu quay đầu nhìn Ninh Phồn, miệng nói lắp bắp như người máy bị rỉ sét: “Chị gái à, cô ấy… Là đồng đội của bọn chị đúng không?”
Ninh Phồn: “Không phải.”
“Hả?” Thẩm Thập Cửu bất ngờ: “Tôi còn tưởng mọi người là đồng đội cơ…”
Trong khi Ninh Phồn với Thẩm Thập Cửu nói chuyện, Chung Đạt đã lặng lẽ đi theo vào.
Ninh Phồn: “…”
Ninh Phồn cam chịu số phận đi theo vào.
Thẩm Thập Cửu với người chơi nữ có sẹo trên mặt —— chị gái cool ngầu Phong Trường Đình còn sót lại kia liều nhìn nhau một cái rồi đồng thời bước vào bên trong.
Không gian bên trong không giống với tưởng tượng của bọn họ, cũng không rộng lớn, trống trải.
Bức tường đối diện với cửa đang tróc sơn, có thể lờ mờ nhìn thấy ba khẩu hiệu “Nghiêm túc kiểm nghiệm, tạo dựng vinh quang”, “Bảo đảm mỗi một sản phẩm đều hoàn hảo không tì vết là chức trách của kiểm nghiệm viên”, “Kiểm tra cẩn thận, chất lượng là trên hết”.
Cho dù khẩu hiệu này có tác dụng hay không thì mọi người đều nhớ kỹ trước.
“Mọi người đến khá là đúng giờ.” Một giọng nói từ bên kia phòng vang lên, mọi người lần theo giọng nói nhìn qua, phát hiện bên đó vẫn còn một cánh cửa.
Người nọ nở cửa, thân hình mập mạp thò ra một nửa, cười lên mặt đầy nếp nhăn.
Đôi mắt nhỏ híp lại tới mức gần như không còn thấy tròng mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, lộ ra vẻ hài lòng: “Ngày đầu đi làm phải có tinh thần như vậy, chẳng bù cho cái đám tham ăn lười làm kia.”
Mọi người: “…”
Toang rồi!
Chờ ở bên ngoài có thể sẽ gặp chuyện!
Ngân Tô: “Cô là quản lý của nhà máy này à?”
Người phụ nữ liếc nhìn cô một cái, có vẻ như có chút không vui vì câu hỏi thiếu lịch sự của cô: “Đúng.”
Ngân Tô vỗ tay, lập tức trở mặt: “Tôi biết ngay mà, tôi không nhìn nhầm được đâu. Cô còn trẻ như vậy đã được lên làm quản lý, chắc hẳn rất có năng lực, sau này chúng tôi đi theo cô, nhất định có thể tạo ra thành tích tốt trong xưởng!”
Quản lý vốn có vẻ không vui nhưng không biết từ nào trong câu kia đã chạm đến cô ta mà trên mặt lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn: “Miệng cô ngọt thật đấy.”
“Nào có, tôi chỉ nói sự thật thôi.” Ngân Tô lại khen quản lý một lượt: “Quản lý đưa chúng tôi đi xem chỗ làm việc đi.”
“Không vội, đi thay đồ trước đã.” Quản lý bước ra, đi về phía bên kia: “Sau này vào nhà máy phải mặc đồng phục.”
“Vậy nếu không mặc thì sao?”
Có lẽ vì vừa rồi Ngân Tô nói chuyện nghe êm tai nên lúc này quản lý cũng khá dễ tính: “Không mặc đồng phục nghĩa là không phải nhân viên của nhà máy chúng tôi, nếu mọi người nhìn thấy nhớ phải báo lại ngay.”
Quản lý mở một cánh cửa khép hờ, trong ánh đèn lờ mờ là một hàng tủ.
Quản lý: “Đây là phòng thay đồ, mọi người có thể dùng đồng phục trong tủ không khóa, cho mọi người năm phút thay đồ.”