Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 787

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Quản lý không rời đi mà chỉ đứng bên ngoài cửa chờ họ, ánh mắt không mấy thân thiện.

Ngân Tô là người đầu tiên bước vào, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc khó chịu cùng với mùi máu tanh.

Trong phòng thay đồ, hầu hết các ngăn tủ đều bị khóa, cửa tủ dính đầy các loại vết bẩn, thậm chí còn có thể thấy cả dấu tay máu.

Đèn trên đầu thỉnh thoảng lại nhấp nháy một cái, tạo ra bầu không khí đáng sợ.

Nhưng lúc này, những người có mặt đều là người chơi lão luyện, mọi người đã miễn dịch với ánh sáng, tự do tản ra tìm những ngăn tủ không bị khóa.

Thẩm Thập Cửu là người đầu tiên tìm được ngăn tủ mở, bên trong không quá sạch sẽ nhưng có một bộ đồng phục sạch sẽ treo bên trong.

Cậu ta lấy bộ đồ ra, bộ đồng phục khá rộng nên cậu ta trực tiếp mặc luôn bên ngoài quần áo của mình.

Sau khi mặc xong, câu ta mới quay đầu nhìn những người khác.

Chung Đạt và Ninh Phồn đứng trước hai tủ kề nhau, không động đậy. Phong Trường Đình cũng đang kéo khóa bộ đồng phục.

Còn… Đại lão đang cạy tủ của người khác.

Thẩm Thập Cửu: “???”

Thẩm Thập Cửu chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, cô đang cạy tủ bị khóa.

Thẩm Thập Cửu rất lớn gan, trực tiếp đi về phía Ngân Tô, không hiểu liền hỏi: “Đại lão, bên kia không phải có tủ không khóa à, cô đang làm gì vậy?”

Ngân Tô đã cạy được tủ, hừ cười một tiếng: “Đồ miễn phí làm sao mà tốt được bằng đồ của người khác, tôi thích cướp của người khác.”

Thẩm Thập Cửu: “…”

Câu này nếu đặt ở thế giới hiện thực thì có phần bất lịch sự.

Ngân Tô kéo cửa tủ ra, có lẽ ngăn tủ này có người sử dụng, bên trong rất sạch sẽ, có không ít đồ dùng cá nhân, còn có một bộ đồng phục sạch sẽ treo bên trong.

Ngân Tô lấy bộ đồng phục ra, còn lục lọi những thứ đồ kia, cuối cùng lấy được một quyển sổ màu đen cất ở trong cùng.

Thẩm Thập Cửu nhìn chằm chằm vào quyển sổ đó hai giây rồi đột nhiên quay đầu nói với Phong Trường Đình: “Mở những cái tủ này ra xem.”

Có đại lão làm mẫu, chứng minh việc cạy tủ không có gì nguy hiểm. Mà trong tủ còn có đồ dùng cá nhân, biết đâu lại có thể tìm thấy manh mối từ trong đống đồ dùng cá nhân này! 

Nguyên nhân Ninh Phồn với Chung Đạt không động đậy là vì ngăn tủ họ tìm thấy có vấn đề, bên trong toàn là máu.

Ngay cả bộ đồng phục treo bên trong cũng dính máu.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, ai biết được nếu mặc bộ đồng phục dính máu này sẽ xảy ra chuyện gì…

Vì vậy, khi nghe thấy lời Thẩm Thập Cửu nói, bọn họ đồng thời nhìn về phía Ngân Tô, Ninh Phồn vừa định bàn bạc với Chung Đạt thì người ta đã yên lặng chuyển sang bên cạnh mở khóa.

“…”

Được rồi!

Thời gian không còn nhiều, Ninh Phồn cũng không còn thời gian để phân vân, vội vàng tìm một cái tủ khác, mở khóa, lấy bộ đồng phục sạch sẽ bên trong ra, còn không quên đổi bộ đồng phục dính máu vào rồi khóa cửa lại, giả vờ như mình chưa từng bẻ khóa.

NPC không phải ai cũng thông minh, có thể lừa qua được.

***
***

Quản lý nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngay khi nhảy đến giây cuối cùng, khuôn mặt béo phì lập tức nở nụ một cười quái dị, đi về phía phòng thay đồ.

“Sao mọi người lâu vậy…”

Nụ cười trên mặt quản lý chợt đông cứng lại, trừng mắt nhìn năm người vừa bước ra ngoài.

Sao lại thay nhanh như vậy?

Ngân Tô đối diện với ánh mắt của quản lý, lập tức nở nụ cười: “Quản lý à, thực sự vất vả cho cô rồi, còn phiền cô đứng bên ngoài đợi chúng tôi.”

Mỡ thừa trên mặt quản lý rung lên, khó khăn nặn ra vài chữ từ trong cổ họng: “Do mọi người đều là nhân viên mới hết mà, chăm sóc mọi người là trách nhiệm của một người quản lý như tôi đây.”

“Cô đúng là một người tốt.” Ngân Tô khen ngợi: “Vậy sau này phải làm phiền quản lý chăm sóc chúng tôi nhiều hơn rồi.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mọi người.” Quản lý cười quái dị một tiếng, thân hình béo phì xoay một cái, đi về phía trước, nom cái dáng đi chẳng khác nào con chim cánh cụt khổng lồ: “Đi theo tôi.”

Quản lý mở cánh cửa mà lúc ban đầu cô ta đi từ trong đó ra, một cỗ mùi hương gay mũi ngay lập tức xâm chiếm tất cả cảm giác của bọn họ, tiếng gõ loong coong vang lên liên tục.

Bên trong là một không gian rộng lớn hơn, vô số người đồng đứng sừng sững bất động trên băng chuyền. Nhân viên mặc đồng phục đứng xen kẽ bên trong, tay cầm búa nhỏ gõ vào người đồng, tiến hành một loại kiểm tra nào đó.

Sự xuất hiện của bọn họ không khiến những nhiên viên kia chú ý, người nào người nấy vẫn đều vùi đầu vào làm việc.

“Đây chính là nơi làm việc của mọi người.” Quản lý chỉ vào người đồng: “Những người đồng này là tài sản quan trọng nhất của nhà máy, mọi người phải kiểm tra cẩn thận, thành phẩm giao cho khách hàng phải hoàn hảo không tì vết, không thể để bất kỳ một sản phẩm có khuyết điểm nào rời khỏi xưởng kiểm nghiệm này, hiểu chưa?”

Ninh Phồn nhíu mày hỏi: “Người đồng như thế nào thì được coi là hoàn hảo không tì vết?”

Quản lý nhếch miệng cười, chỉ thiếu điều ghi rõ bốn chữ “Không có ý tốt” lên mặt: “Mọi người có thể hỏi nhân viên cũ, họ sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ mọi người”.

Ngân Tô khoanh tay quan sát nhóm nhân viên cũ hoàn toàn không chú ý tới bên này: “Vậy nếu bọn họ không muốn giúp chúng tôi thì sao?”

Quản lý: “Làm thế nào để nhân viên cũ giúp đỡ mọi người thì phải xem bản lĩnh của mọi người đến đâu. Nhưng cũng không cần phải lo, nhân viên cũ đều rất tốt, bọn họ sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ mọi người.”

Ngân Tô bừng tỉnh: “Dựa vào bản lĩnh của chúng tôi hả… Bản lĩnh gì cũng được đúng không?”

Quản lý: “Tất nhiên, chúng tôi rất chú trọng tới năng lực cá nhân của nhân viên.”

Ngân Tô giơ tay phải lên, nắm lại, giọng nói cũng trở nên kiên định: “Tôi hiểu rồi, quản lý cô cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ thể hiện thật tốt.”

Quản lý cứ cảm thấy lời của nhân viên mới này có thâm ý khác nhưng nhìn thấy vẻ mặt “Phải cố gắng làm việc” của cô thì lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều.

Thẩm Thập Cửu giơ tay đặt câu hỏi: “Quản lý, không biết nhân viên mới có được phát sổ tay công tác hay là quy định của nhà máy không nhỉ? Chúng tôi muốn học qua một chút để có thể dễ dàng tiếp nhận công việc hơn.”

“Nhà máy chúng tôi khá là tự do, chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được, ngoài ra không còn yêu cầu gì khác.” Hỏi một đằng quản lý trả lời một nẻo, sau đó trực tiếp sắp xếp vị cho bọn họ: “Vậy mọi người bắt đầu làm việc đi.”

Quản lý nói xong liền rời đi, rõ ràng là không muốn trả lời thêm bất kỳ vấn đề nào của bọn họ.

Ngân Tô nhìn theo bóng lưng của quản lý, cho đến khi cô ta biến mất sau cánh cửa, lúc này cô mới chậm rãi thu hồi lại ánh mắt suy tư.

Vừa quay đầu lại, cô lập tức phát hiện đám nhân viên cũ vừa rồi vẫn còn làm việc chăm chỉ lúc này đều dừng lại công việc trong tay, đồng loạt nhìn bọn họ.

Ánh mắt kia lạnh lẽo, chết lặng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm bọn họ khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Ngân Tô nhướng mày, giơ tay vẫy vẫy, bắt đầu lên tiếng: “Xin chào các vị tiền bối, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho mọi người! Mọi người cứ yên tâm, tôi là người rất công bằng, tuyệt đối sẽ không có chuyện thiên vị.”

Nhân viên cũ: “???”

Người chơi: “???”

Vừa nãy quản lý nói “Nhân viên cũ sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ” mà nhỉ? Sao mà quản lý vừa đi đã biến thành cô chăm sóc tốt cho nhân viên cũ rồi?

Rõ ràng nhân viên cũ cũng bị lời phát biểu của Ngân Tô làm cho bối rối, ánh mắt cũng không còn sắc bén, âm trầm như trước.

Tuy nhiên bọn họ cũng không làm gì, sau giây lát ngẩn người ngắn ngủ, cuối cùng bọn họ thu lại ánh mắt quỷ dị kia, tiếp tục công việc trên tay.

Thấy không ai đáp lại, Ngân Tô có chút thất vọng buông tay xuống: “Sao lại bất lịch sự như vậy chứ.”

Mọi người: “…”

Sau khi những ánh mắt quỷ dị kia rời đi, những người chơi khác cũng thở phào nhẹ nhõm theo, hiện tại bọn họ không muốn trực tiếp xung đột với những nhân viên cũ này.

Bình Luận (0)
Comment