Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô thở dài, vừa định rời đi thì Ninh Phồn đột nhiên đưa tay kéo cô lại, lôi cô vào nhóm năm người.
“Trước tiên phải làm rõ tình hình, đừng tùy tiện hành động, chúng ta bàn bạc trước một chút.”
Ngân Tô muốn đi tìm nhóm nhân viên cũ để kết nối tình cảm: “À… Tôi cũng phải nghe sao?”
Ninh Phồn nhíu mày: “Trao đổi manh mối mọi người vừa tìm được hoàn toàn có lợi với cô, sao cô lại không nghe?”
Họ cần phải làm rõ quy trình làm việc của nhà máy này cùng với cái gọi là người đồng hoàn hảo không tì vết.
Nếu không tìm hiểu mà hành động vội vàng sẽ chỉ dẫn đến sai lầm.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Phồn, Ngân Tô cuối cùng cũng lùi lại kế hoạch của mình: “…Cô nói đúng.”
Ninh Phồn: “…”
Thế là cả nhóm tụ lại đứng một góc, quay lưng về phía nhóm nhân viên cũ, bắt đầu lấy ra những thứ bọn họ tìm thấy trong phòng thay đồ.
“Tôi tìm được cái này, toàn là vài con số, không biết có tác dụng gì.” Thẩm Thập Cửu đưa thứ mình tìm được cho mọi người.
Ninh Phồn liếc nhìn: “Những con số này đều nằm trong khoảng 90 – 120, không có những số khác.”
Nhân viên mới vào nhà máy đều không biết những con số này có tác dụng gì, thế là mọi người không tiếp tục lãng phí thời gian vào nó nữa, chỉ thảo luận vài câu rồi chuyển sang vấn đề tiếp theo.
“Tôi tìm thấy một thẻ công tác màu trắng.” Phong Trường Đình mở tay ra, bên trong là một thẻ công tác màu trắng nhưng bên trên có dính máu.
Thẩm Thập Cửu: “Thẻ công tác màu trắng có thể giúp chúng ta vào nhà máy sản xuất và nhà máy vật liệu, chắc chắn có tác dụng.”
Đồng phục của tất cả nhân viên trong nhà máy người đồng đều có kiểu dáng và màu sắc giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là màu sắc của thẻ công tác.
Thẻ công tác không có tên nên bất kỳ ai dùng cũng được. Sau này nếu muốn vào các nhà máy khác thì chỉ cần đổi thẻ công tác là được.
Ninh Phồn nhắc nhở: “Trên đó có máu, phải cẩn thận.” Những thứ dính máu hơn nửa là có nguy hiểm đi kèm.
Phong Trường Đình gật đầu, cất kỹ thẻ công tác.
Chu Đạt với Ninh Phồn cũng lấy ra thứ đồ họ tìm thấy, không biết có hữu dụng hay không, bọn họ quyết định đều lấy hết ra, cùng nhau nghiên cứu.
Ngân Tô đứng bên cạnh nghe mà lòng không yên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua nhóm nhân viên cũ.
“Chu tiểu thư, có phải cô tìm thấy một cuốn sổ không?” Tất cả mọi người đều đã nói xong, chỉ còn lại Ngân Tô.
Ngân Tô liếc nhìn họ, cuối cùng vẫn lấy cuốn sổ đen ra.
Cuốn sổ đen có dấu vết sử dụng rất rõ ràng, mở trang đầu tiên ra là vài chữ viết thanh thoát rất to —— Nhật ký làm việc của Trương Thiên Văn.
【Nhật ký làm việc của Trương Thiên Văn.】
[Ngày 4 – 7 giờ vào làm | 8 giờ tan ca]
[Ngày 5 – 7 giờ vào làm | 5 giờ tan ca]
[Ngày 6 – 7 giờ vào làm | 9 giờ tan ca]
[…]
Ngân Tô lật nhanh về phía sau, cái này mà gọi là nhật ký làm việc à?! Đây rõ ràng là bảng chấm công!
Nội dung nửa đầu cuốn sổ giống hệt nhau, đều là ngày + giờ vào làm + giờ tan ca. Giống như copy paste, không có một nửa từ thừa thãi nào.
Giờ vào làm là cố định.
Nhưng giờ tan ca thì lại không.
Nếu giờ tan ca bình thường thì sớm nhất là 5 giờ chiều đã tan ca.
Trường hợp không bình thường là 7 giờ sáng vào làm, 5 giờ sáng hôm sau mới tan ca.
Mãi cho đến khi lật được hơn nửa cuốn sổ, Ngân Tô mới thấy nội dung khác.
[Ngày 13 – Hôm nay bắt đầu được điều chuyển đến nhà máy kiểm nghiệm, quản lý thực sự vô cùng ghê tởm, tôi muốn giết cô ta.]
Ôi!
Ngày đầu tiên điều chuyển đã muốn giết quản lý, có chí hướng!
[Ngày 14 – 7 giờ vào làm | 4 giờ tan ca]
[Ngày 15 – 7 giờ vào làm | 9 giờ tan ca]
[Ngày 16 – 7 giờ vào làm | 8 giờ tan ca]
[Ngày 17 – 7 giờ vào làm | 10 giờ tan ca]
[Ngày 18 – 7 giờ vào làm | 2 giờ tan ca]
Lại là bảng chấm công giống hệt đằng trước, như thể câu hồi nãy chỉ là viết chơi chơi để xả stress. Trong đó thỉnh thoảng lại xen lẫn một vài câu mắng chửi quản lý.
Không phải ghê tởm thì là giết cô ta, không có gì khác.
Ngân Tô không biểu cảm lật tiếp, gần như là phải lật đến gần cuối, mới xuất hiện nội dung mới.
[Ngày 3 – Không muốn làm ca đêm]
[Ngày 4 – Nhất định phải nghĩ cách giết cô ta, cô ta thật ghê tởm!!]
[Ngày 5 – …]
[Ngày 17 – …]
Phía sau lại là bảng chấm công bình thường, cho đến ngày 18 tháng sau mới xuất hiện nội dung mới.
[Ngày 18 – Giết cô ta! Giết cô ta! Tối nay sẽ hành động!!]
Sau câu này, nhật ký cũng kết thúc.
Trường hợp đầu tiên, hôm nay là ngày 18, chủ nhân của nhật ký vẫn chưa thực hiện kế hoạch; trường hợp thứ hai, chủ nhân của nhật ký đã thực hiện kế hoạch và đã chết rồi.
Ngân Tô nghiêng về khả năng chủ nhân của nhật ký Trương Thiên Văn đã chết hơn.
Quản lý chỉ nói rằng đồng phục trong tủ không khóa có thể sử dụng nhưng cũng không nói chắc chắn tủ có khóa đã có chủ nhân.
Bảng chấm công của Trương Thiên Văn cũng không có tác dụng gì nhiều.
Nhưng Ninh Phồn lại phát hiện ra quy luật điểm danh, “Từ khi Trương Thiên Văn chuyển sang nhà máy kiểm nghiệm, thời gian làm việc của anh ta có quy luật. Cứ mỗi ba ngày sẽ có hai ngày anh ta tan làm sớm. Kết hợp với câu “Không muốn làm ca đêm” bên dưới thì rất có thể mốc thời gian 3 giờ, 4 giờ là vào sáng sớm.”
Thẩm Thập Cửu: “Làm việc từ 7 giờ sáng đến 3, 4 giờ sáng ngày hôm sau, cái nhà máy này thật sự không phải là chỗ cho con người, thời gian làm việc dài như vậy chắc phải mệt chết mất.”
“Game kinh dị thì làm gì mà có nhân tính.” Phong Trường Đình vô tình nói.
Ninh Phồn nhìn quyển sổ trong tay: “Dù sao đi nữa thì bây giờ chúng ta cũng đã biết giờ làm việc.”
“Thảo luận xong rồi đúng không? Vậy tôi đi đây.” Ngân Tô thấy bọn họ cũng không thảo luận được gì liền thu sổ lại rồi đi thẳng.
Trông cái tư thế gấp gáp không thể chờ nổi kia đi, như thể bọn họ là một thứ virus đáng sợ, phải lập tức chạy trốn vậy.
Ninh Phồn: “…”
Cô như vậy là phải ghét ở cạnh người chơi đến mức nào chứ?
***
***
Nhà máy kiểm nghiệm tổng cộng có 8 băng chuyền nhưng lúc này tất cả các băng chuyền đều đang đứng yên, chắc là kiểm tra theo từng lô một, kiểm tra xong mới chuyển đi hàng loạt.
Người đồng đều cao thấp béo gầy gì đều có đủ cả, mỗi băng chuyền có 4 – 5 kiểm nghiệm viên.
Nhân viên cũ Lý Dương cầm một cái búa nhỏ, gõ gõ người đồng, phát ra âm thanh trong trẻo.
Lý Dương thấy có người đến gần cũng không thèm để ý, tiếp tục làm việc của mình.
Nhân viên mới tới rồi đi, anh ta nhìn hoài cũng đã quen lại thêm theo cảm giác ưu việt của nhân viên cũ nên anh ta rất khinh thường nhân viên mới, không thèm để ý đến người đến gần.
Anh ta cho rằng nhân viên mới này sẽ giống như những người khác đi tới bắt chuyện với mình, nhưng khi thấy mình không đáp lại cô ta sẽ ngại ngùng rời đi, tìm người khác hỏi chuyện.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta liền phát hiện nhân viên mới này hoàn toàn không lên tiếng mà cứ lẽo đẽo theo sau anh ta hệt như hồn ma.
Anh ta ở bên trái thì cô đứng bên phải.
Anh ta đi trước thì cô theo sau.
Tóm lại, cái gương mặt kia luôn nằm trong tầm nhìn của anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đối phương cười vô cùng rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“…”
“…”
Lý Dương có vẻ khó chịu, lên tiếng trước: “Cô không đi làm việc của mình đi, theo tôi làm gì?”
Đối phương rất là hùng hồn đáp lại: “Tôi tính học hỏi tiền bối một chút.”
“Hả.”
Rõ ràng là Lý Dương không cảm thấy nhân viên mới có thể “nhìn” hiểu được được gì. Anh ta thầm nghĩ nếu mình cứ không để ý đến cô ta, cô ta sẽ nhanh chóng tìm tới mục tiêu mới.
Nhưng tiếc là anh ta nghĩ sai rồi, nhân viên mới này là một người vô cùng cứng đầu, anh ta không để ý đến cô, cô cũng không nản lòng, vẫn cứ bám theo anh ta không rời một bước.
Lý Dương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận nhìn Ngân Tô, “Bên kia có nhiều người như vậy, sao cô cứ nhất định phải theo tôi.”