Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 791

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Ngón tay còn dính máu lần lượt chỉ vào từng người, cô học theo cách nói của NPC, kéo dài giọng: “Cũng đừng mong hoàn thành công việc, nếu chết thì chết chung, hihi.”

“…”

Nhân viên cũ thở hổn hển, rõ ràng là rất tức giận.

Sao lại có thể tuyển dụng một nhân viên mới xấu xa như vậy chứ!!

Một nhân viên cũ không nhịn được, muốn xông lên gây rối với Ngân Tô nhưng bị nhân viên cũ đứng ở phía trước chặn lại.

Nhân viên cũ liếc mắt ra hiệu cho những người khác, cũng không biết bọn họ yên lặng trao đổi cái gì mà cuối cùng tất cả đều bình tĩnh lại.

Nhân viên cũ dẫn đầu nở nụ cười âm trầm, “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô hoàn thành công việc, dù sao giúp đỡ nhân viên mới cũng là điều chúng tôi nên làm.”

Ngân Tô hài lòng gật đầu, “Vậy thì bắt đầu làm việc đi.”

***
***

Chung Đạt thần bí không nói tiếng nào, Phong Trường Đình cũng không nhiều lời thế là hai người Thẩm Thập Cửu với Ninh Phồn nói nhiều mà ý tưởng cũng nhiều tụ lại với nhau.

“Cô ấy đang đe dọa những NPC kia giúp cô ấy làm việc, như vậy có ổn không?” Thẩm Thập Cửu lo lắng nói: “Chắc là bọn họ sẽ không trung thực làm việc giúp đâu nhỉ? Nếu cuối cùng sản phẩm xuất ra có vấn đề thì không phải là cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Lúc này Ninh Phồn đã không còn quá ngạc nhiên, đã chấp nhận phong cách của đồng đội tạm thời này: “Có lẽ cô ấy có kế hoạch khác.”

“Tôi có linh cảm.”

“Linh cảm gì?”

“Chúng ta có thể rời khỏi phó bản này.” Thẩm Thập Cửu nhìn về phía bóng người kia, giọng điệu kiên định.

Tất nhiên Ninh Phồn cũng hy vọng có thể sống sót ra ngoài nên cũng không dội nước lạnh, “Vậy thì hy vọng linh cảm của cậu sẽ thành sự thật.”

Thẩm Thập Cửu rất dũng cảm đề nghị: “Chúng ta có nên thử một lần không, cô ấy đã giết ba NPC rồi, cũng không có chuyện gì xảy ra…”

Ninh Phồn không muốn mạo hiểm, cô ấy thích sự an toàn hơn nên từ chối đề nghị của Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu cũng không xoắn xuýt, chuyển chủ đề: “Mọi người chắc là cũng tiến vào trò chơi từ huyện Sơn Lộc nhỉ? Mọi người là người chơi tham gia đội cứu hộ hay là người của cục điều tra… Nhìn phong cách của mọi người có vẻ không giống người của cục điều tra, chắc là đội cứu hộ nhỉ?”

 “…Ừ.” Đây cũng không phải là chuyện cần phải giấu giếm.

Theo thông tin bọn họ nhận được bên ngoài, những người bị kéo vào nhà máy người đồng đều là người ở gần khu vực huyện Sơn Lộc.

Thẩm Thập Cửu hiểu ngay tại sao họ nhìn như có vẻ ở cùng nhau nhưng lại không quen biết.

Đội cứu hộ là do những người chơi khác nhau tập hợp lại.

“Hai người vẫn còn tâm trạng nói chuyện à.” Phong Trường Đình nhíu mày nhìn họ: “Kiểm nghiệm 90 người đồng, mấy người có thể hoàn thành được không?”

“Chắc chắn là không rồi.” Thẩm Thập Cửu giơ tay: “Vậy nên chúng ta phải nghĩ cách khác, không thể thật sự làm việc ở đây được.”

Theo quan sát của cậu ta, những NPC kiểm nghiệm xong một người đồng mất khoảng 7-10 phút.

NPC dù sao cũng đã có kinh nghiệm còn họ thì chưa làm bao giờ nên chắc chắn thời gian sẽ lâu hơn.

Nếu tiêu tốn hết thời gian ở đây để kiểm tra người đồng thì còn đâu thời gian đi tìm manh mối, tìm chìa khóa qua ải?

Ninh Phồn: “Ngoài học theo cô ấy, cậu còn nghĩ ra cách nào khác không?”

Trên mặt Thẩm Thập Cửu lóe lên ý cười ranh mãnh, cúi người xuống, không biết cậu ta dùng cách gì mà xóa sạch số hiệu màu đỏ được in ở góc dưới cùng của người đồng.

Thẩm Thập Cửu lấy cái búa nhỏ của cậu ta ra, chấm vào thuốc nhuộm rồi in lên người đồng, sau đó nhìn về phía những người khác: “Tất nhiên là ăn cắp rồi.”

Mọi người: “…”

Trong nhà máy có không ít kiểm nghiệm viên, cứ gom góp chắp vá như vậy kiểu gì cũng gom đủ số lượng người đồng bọn họ cần.

“Này, mấy người đang làm gì đấy?” Một NPC phát hiện nhóm người mới đến đang lén lén lút lút, anh ta liền đi về phía họ.

Thẩm Thập Cửu lập tức đứng dậy, che chắn số hiệu vừa mới bị thay đổi, “Tiền bối, chúng tôi chỉ muốn quan sát xem người đồng hoàn hảo không tì vết là như thế nào để còn biết đường đối chiếu làm theo ấy mà.”

NPC rõ ràng không tin, quát lớn: “Tránh ra.”

“Tiền bối, chúng tôi thật sự chỉ muốn quan sát…”

NPC càng cảm thấy có điều khả nghi, lập tức kéo Thẩm Thập Cửu ra, Thẩm Thập Cửu chỉ ngăn cản tượng trưng vài cái, cuối cùng thành công bị NPC hất qua một bên.

Ninh Phồn giữ chặt Phong Trường Đình đang căng thẳng, khẽ lắc đầu.

NPC cúi xuống kiểm tra, một lúc sau mới ngẩng đầu, ánh mắt quét qua bọn họ, “Hừ, đừng có mà làm gì mờ ám, nếu bị tôi phát hiện… Mấy người chết chắc!”

Thẩm Thập Cửu: “Không dám không dám.”

NPC lại không cam lòng nhìn thêm hai lần, liên tục xác nhận không có vấn đề gì, cuối cùng đành phải rời đi.

Thẩm Thập Cửu đợi NPC đi xa: “Xem ra phải cẩn thận một chút, không được để NPC phát hiện, nếu không rất có thể sẽ kích hoạt quy tắc tử vong.”

Ninh Phồn cúi đầu nhìn số hiệu, lại biến trở lại thành số hiệu của Thẩm Thập Cửu, có lẽ là sử dụng đạo cụ.

***
***

Nhóm người chơi gây án, phân công hợp tác, bắt đầu đánh cắp thành quả lao động của NPC.

Nếu không thì tại sao lại nói có người chỉ thích hái đào? Đó đương nhiên là vì nó thú vị, dễ dàng đạt được thứ mình muốn.

Còn Ngân Tô thì lại hệt như một đốc công đứng bên cạnh NPC, chờ bọn họ kiểm nghiệm xong liền đi qua gõ búa đóng dấu.

Cô cũng không lo những NPC này lừa mình bởi vì thuật giám định có thể trực tiếp đánh dấu thành phẩm có khuyết điểm, ai dám lừa gạt cô, cô liền cầm búa gõ đầu cho một cái rồi giúp bọn họ dán băng cá nhân.

Cứ gõ cho vài lần là đám NPC này làm việc đàng hoàng lại liền.

NPC không hiểu, rõ ràng cô không làm gì hết nhưng tại sao lại có thể chuẩn xác nhìn ra được người đồng nào có vấn đề.

Hơn nữa rõ ràng cô có thể tự kiểm tra, tại sao lại còn muốn bóc lột bọn họ!

Quả thực Ngân Tô có thể tự kiểm nghiệm nhưng tự mình làm làm sao mà thú vị được bằng cướp đoạt thành quả lao động của đồng nghiệp chứ.

***
***

Nhà ăn.

Tới giờ cơm trưa, trong nhà ăn công nhân viên đi qua đi lại nhưng không có nhiều người trò chuyện với nhau, ăn cơm mà cứ như đi đánh trận, vài phút là xong bát cơm rồi rời đi, rõ ràng là vội vàng quay về làm việc.

Khác với đám công nhân chính là nhóm người chơi gương mặt đầy vẻ mệt mỏi tụ tập lại với nhau.

Không ít người trên người còn dính máu, dính bẩn, tản ra một mùi hương khó ngửi khác thường, riêng điểm này lại có vẻ không khác công nhân trong phòng ăn lắm.

“Đồ ăn không có vấn đề, mọi người ăn đi.” Người chơi giàu kinh nghiệm sau khi xác định đồ ăn an toàn mới bảo mọi người đi gọi món trước.

Có người đàn ông mặt mày phờ phạc, khoát tay: “Tôi không ăn nổi, cứ nghĩ tới… Ọe!”

Người đàn ông vịn bàn nôn ọe, tiếc là trong bụng anh ta không có gì nên không nôn ra được gì hết.

Anh ta nôn xong muốn lau miệng, kết quả sờ phải vết bẩn ướt nhẹp trên người, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, thế là lại cúi người nôn ọe.

“Tôi cũng ăn không vô.”

“Đúng đúng, mấy người không biết trong nhà máy vật liệu ghê tởm như thế nào đâu…”

Trong nhà máy vật liệu cũng có người chơi cũ, lúc này đã gọi món xong quay trở lại. Anh ta nói với người chơi trong nhà máy sản xuất không rõ tình hình: “Bên trong đều là “vật liệu” hình người, có chân có tay cụt, công việc của chúng tôi là dọn dẹp sạch sẽ những vật liệu này, lắp ráp rồi vá lại.”

Nhà máy sản xuất đương nhiên là cũng được chiêm ngưỡng những “vật liệu” đã được xử lý tốt kia, có điều nó đều đã được vá lại sạch sẽ nên không thấy khó chấp nhận như những người chơi ở nhà máy vật liệu.

Nhưng lúc này nghe xong tình huống cụ thể, bọn họ cũng cảm thấy khó chịu, không ăn nổi.

Bình Luận (0)
Comment