Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 792

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

“Thật là buồn nôn.”

“Bây giờ trong đầu tôi toàn là những hình ảnh kia, tôi thực sự không thể chịu nổi…  Tại sao chúng ta phải chịu đựng sự tra tấn như vậy.”

“Còn không bằng để tôi chết đi.”

“Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.” Nhóm người chơi cũ đang ăn nhìn nhóm người chơi mới càng nói càng suy sụp, nhắc nhở họ: “Tốt nhất là mấy người nên đi lấy đồ ăn đi, nếu không đợi đến lúc chạy trốn, mấy người không có sức đâu, không ai có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ mấy người hết, mấy người muốn sống thì phải tự đi mà cứu lấy bản thân.”

Họ cũng từng là người chơi mới, biết cảm giác lần đầu đối mặt với những cảnh tượng này là như thế nào.

Huống chi… những phó bản bọn họ phải đối mặt khi còn là người mới đều những phó bản đơn giản nhất, cơ hội sống sót rất cao.

Không xui xẻo như bọn họ, vừa mới vào đã bị kéo vào trong cái phó bản vẫn chưa người nào vượt được này.

Không kỹ năng thiên phú, không đạo cụ, không kinh nghiệm… Không thể trông cậy vào nhóm người mới này có thể tỉnh táo, cơ trí được bao nhiêu.

Dù sao thì đa số người trên thế giới cũng chỉ là người bình thường.

Họ cũng đã trải qua vô vàn sợ hãi, phải có sức mạnh bên người mới có thể bình tĩnh như vậy.

Vì thế không thể yêu cầu người chơi mới ngay lập tức có được sự dũng cảm và sức mạnh được tích lũy từ vô số phó bản như bọn họ.

Lúc này, những người chơi cũ ở huyện Sơn Lộc phần lớn đều đến tham gia cứu viện, trong lòng họ vẫn còn chút thiện ý. Dù không dám liều mạng cứu người nhưng cũng sẽ nhắc nhở và giúp đỡ họ trong khả năng của mình.

Vì vậy tuy họ bất hạnh nhưng cũng may mắn.

Xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, trong đám đông, một người phụ nữ xinh đẹp, biểu cảm khá bình tĩnh đứng ra:

“Họ nói đúng, chúng ta phải bảo đảm có đủ sức lực để đối mặt với những khó khăn tiếp theo, mọi người thật sự muốn chết ở đây sao? Không ai có thể cứu được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình để ra ngoài, vậy nên dù thế nào, chúng ta cũng phải liều mạng dốc sức một lần để có thể sống sót.”

Có người dẫn đầu, những người chơi mới có năng lực tiếp nhận tốt hơn một chút cũng lên tiếng: “Đúng vậy, mọi người đừng nghĩ đến chuyện trong nhà máy nữa. Bây giờ là giờ ăn, nhét đầy bụng mới là quan trọng nhất.”

Những người chơi mới bị bao phủ bởi nỗi sợ, sự mệt mỏi và cơn đói khát dần trở nên bình tĩnh.

Những người chơi trong nhà máy sản xuất có vẻ tốt hơn một chút, lúc này đã chuẩn bị đi gọi món.

Có người dẫn đầu, những người khác cuối cùng cũng chọn đi ăn cơm.

Đúng là buồn nôn thật nhưng bọn họ cũng thực sự rất đói!

Dù là nhà máy sản xuất hay nhà máy vật liệu thì đều tiêu hao thể lực. Không ăn được thịt thì ăn chút rau với cơm cũng được.

Khi họ đi lấy cơm, một vài người chơi cũ ngồi lại nói chuyện: “Sáng nay không ai chết chứ?”

“Nhà máy sản xuất không có.”

“Ở bên chúng tôi cũng không có.”

“Còn vài người chưa đến…”

“Những người cầm thẻ công nhân màu đỏ và đen ấy hả? Tôi có hỏi thăm được một chút, thẻ đỏ là kiểm nghiệm viên, còn thẻ đen là thợ sửa chữa.”

Vừa nói dứt lời, họ đã thấy có người bước vào cửa nhà ăn, dẫn đầu là đại lão dùng NPC tế trời.

Bốn người còn lại theo sau bước vào.

Trông bọn họ sáng sủa sạch sẽ, trên mặt cũng không thấy vẻ mệt mỏi tiều tụy, so với bọn họ thực sự chẳng khác nào dân tị nạn với lãnh đạo tới thăm hỏi.

Ninh Phồn nhìn thấy người chơi, nói với Phong Trường Đình: “Mọi người đi xem xem đồ ăn có vấn đề gì không, nếu không có thì lấy giúp tôi một phần, tôi đi tìm bọn họ trao đổi chút manh mối.”

“Được.”

Ninh Phồn không trông cậy được vào hũ nút Chung Đạt, cũng không trông mong được vào Chu Tiểu Đa ở bên ngoài thì trầm lặng mà vừa vào phó bản cái là phát điên phát rồ.

“Tôi đi cùng với cô.” Thẩm Thập Cửu chủ động nói: “Anh Chung, anh lấy cơm giúp em với nhé.”

Chung Đạt gật đầu, trực tiếp đi ra quầy gọi món, như thể sợ bọn họ cũng gọi anh ta đi giao lưu vậy.

Ngân Tô?

Ngân Tô đã đứng xếp hàng, chuẩn bị lấy cơm rồi.

***
***

Khả năng giao tiếp của Ninh Phồn với Thẩm Thập Cửu khá tốt, chẳng mấy chốc đã giao lưu được với những người khác.

Người trong nhà máy sản xuất và nhà máy vật liệu đều đợi bên ngoài theo chỉ đạo của NPC.

Nhưng quả nhiên đã xảy ra vấn đề.

Quản lý nói họ mới đi làm ngày đầu tiên đã đến muộn, trực tiếp yêu cầu bọn họ tăng ca vào buổi tối.

Còn có đồng phục, không giống với bên Ninh Phồn.

Quản lý của họ đi theo vào phòng thay đồ, chỉ có thể lấy quần áo từ tủ không khóa.

Ai động vào tủ khác, quản lý sẽ lập tức xuất hiện phía sau, cười u ám với họ.

Bầu không khí đó, ai động người đó chết.

Vì vậy ngay cả những người chơi cũ cũng không dám mạo hiểm.

Ninh Phồn: “…”

Ninh Phồn không biết tại sao khi đó quản lý lại không vào, là vì họ không đến muộn, hay là vì lúc đó Chu Tiểu Đa đã ‘dỗ’ quản lý vui vẻ.

Không thể phủ nhận rằng sự thay đổi của quản lý hầu như đều có liên quan tới Chu Tiểu Đa.

Thẩm Thập Cửu: “Vậy nên đồng phục mọi người mặc, có người có dính máu?”

Hai người Liễu Nhạn Lai đối diện gật đầu.

Đáy lòng Ninh Phồn thoáng trầm xuống: “Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Liễu Nhạn Lai: “Trong phòng thay đồ cũng chỉ có những bộ quần áo đó, quản lý lại nhìn chằm chằm, không còn cách nào khác. Hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.”

Bọn họ chưa mở những ngăn tủ kia, căn bản không lấy được manh mối gì, còn không bằng bên phía Ninh Phồn.

Nhưng được cái là công việc của bọn họ không giống bên xưởng kiểm nghiệm, cần phải có nhân viên cũ truyền dạy lại, bọn họ chỉ cần quan sát những NPC khác làm như thế nào rồi làm theo là được.

Cho nên công việc cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Thẩm Thập Cửu cảm thấy may mà mình chạy nhanh, sáng suốt lựa chọn phe đại lão.

Liễu Nhạn Lai: “Tin tức tốt duy nhất chính là trước mắt hai nhà máy chúng tôi vẫn chưa có người chết nào, giờ còn thiếu thợ sửa chữa vẫn chưa thấy xuất hiện.”

Thợ sửa chữa chỉ có hai người, chắc cũng không đến nỗi mới nhanh vậy mà đã chết rồi đâu nhỉ, cũng không biết tại sao mà giờ họ vẫn còn chưa tới.

Liễu Nhạn Lai nói tiếp: “Mọi người đã nghe ngóng được tình hình của khu nhà máy này chưa?”

Ninh Phồn lắc đầu.

Liễu Nhạn Lai bên này cũng chưa hỏi được, hỏi NPC thì chỉ nhận lại được câu trả lời “Chỉ là một khu nhà máy bình thường thôi.”

Nhìn những nguyên liệu làm người đồng kia xem, có chỗ nào là bình thường?

May mà đây là bối cảnh phó bản, không cần phải quan tâm đến vấn đề logic của nó.

Liễu Nhạn Lai: “Nhưng nhà máy này có không ít công nhân viên, ước chừng có khoảng gần mười ngàn người.”

“Nhiều vậy sao?”

“Đúng.”

Họ căn bản không nhìn thấy cánh cửa lớn của nhà máy, khi xuất hiện trên xe, bọn họ đã ở bên trong nhà máy rồi. Đến khi xuống xe cũng đã qua bảy tám phút, ai biết nhà máy này lớn đến mức nào.

“Có vẻ như phải kiếm được bản đồ nhà máy.” Ninh Phồn nhíu mày, lại nói: “Người đồng được làm từ người, điều này đã rõ ràng, vậy chúng ta cần điều tra cái gì? Chìa khóa qua ải sẽ là gì?”

Ninh Phồn nhớ lại tờ giấy mình tìm thấy trên xe, cô ấy nhắc lại, đưa ra suy đoán của mình: “Có thể nào liên quan đến việc rời khỏi đây không?”

Liễu Nhạn Lai không chắc chắn, “Khó nói lắm.”

Thời gian sống sót của phó bản này là 7 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, chìa khóa qua ải là gì còn phải từ từ tìm.

Liễu Nhạn Lai: “Nhà máy có quy định nhưng tạm thời vẫn chưa tìm thấy, mọi người cũng chú ý bên đó một chút.”

Ninh Phồn gật đầu, “Được.”

Khi họ nói chuyện, những người chơi đi lấy cơm đã lần lượt quay trở về, ngồi quanh các bàn, cố gắng nén cảm giác buồn nôn bắt đầu ăn cơm.

Bình Luận (0)
Comment