Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 793

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Chung Đạt với Phong Trường Đình cũng đã trở lại, đặt đồ ăn của Thẩm Thập Cửu với Ninh Phồn xuống trước mặt bọn họ.

Ninh Phồn không để ý đồ ăn là gì, thấy chỉ có hai người bọn họ, bèn hỏi: “Vị đại lão kia đâu?”

“Bên kia.” Phong Trường Đình chỉ về một phía khác.

Ninh Phồn nhìn qua theo, chỉ thấy đại lão ngồi giữa một đàn NPC, không biết là đang nói gì với bọn họ, thoạt trông có vẻ bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

“…”

Nói chuyện với NPC vui vẻ như vậy sao?

Bọn họ không xứng vậy sao…

Thẩm Thập Cửu mờ mịt hỏi Ninh Phồn: “Có phải chị ấy chán ghét chúng ta không? Trước đó chẳng thèm nói chuyện với chúng ta, giờ nói với NPC lại nhiệt tình như vậy…”

Ninh Phồn sâu kín nhìn Thẩm Thập Cửu một cái, cô ấy làm sao mà biết được, cô ấy cũng bị “chán ghét” như vật thôi!

Ninh Phồn còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thập Cửu nghĩ lại lại cảm thấy bình thường, tự tìm cho mình một lý do hợp lý: “Đại lão ấy mà, có chút kỳ quặc là đúng rồi.”

Ninh Phồn: “…”

Haizz, ăn cơm.

Mãi cho tới khi mọi người cơm nước xong xuôi rồi vẫn không thấy người chơi lấy được thân phận thợ sửa chữa, bọn họ bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, có phải hai người này đã không còn rồi không.

***
***

Phía bên kia, Ngân Tô vẫn còn đang trao đổi với NPC.

Chủ yếu là NPC mắng quản lý không làm người, ngày nào cũng bắt tăng ca, ra sức chèn ép bọn họ. Sau khi gia nhập, Ngân Tô cũng mắng theo.

Đợi tới khi mắng được cũng hòm hòm rồi, đã hoà nhập được vào đoàn thể NPC nhỏ rồi, lúc này Ngân Tô mới đưa ra ý kiến của mình: “Mọi người nếu đã ghét anh ta như vậy thì sao không gây chút chuyện cho anh ta xử lý?”

“Nói thì dễ lắm, nhưng anh ta là quản lý.” NPC hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là đang giễu cợt bản thân hay là trào phúng Ngân Tô, “Chúng tôi chỉ là nhân viên bình thường, nào dám chống lại anh ta.”

“Đúng đấy, không muốn lăn lộn ở đây nữa sao?”

“Có người nào đắc tội quản lý mà không bị lột một lớp da, chúng tôi lại không muốn chết.”

“Đúng vậy…”

Rõ ràng NPC chỉ dám thầm mắng chửi sau lưng chứ hoàn toàn không dám chống lại quản lý.

Ngân Tô không đồng ý nói: “Mắng thôi thì làm được gì? Anh ta cần bóc lột thì vẫn cứ bóc lột chúng ta thôi. Anh ta chẳng qua cũng chỉ giữ chức cao hơn chúng ta một chút, dựa vào đâu mà không coi chúng ta là con người? Chúng ta không có tôn nghiêm sao? Hơn nữa, dù quyền lợi của quản lý có cao hơn nữa thì anh ta cũng chỉ có một mình, còn chúng ta lại có nhiều người như vậy, lén nghĩ cách…”

Ngân Tô đưa tay lên cổ, nháy mắt ra hiệu mấy người hiểu mà.

Đám NPC liếc nhìn nhau: “Quản lý của chúng tôi rất hung dữ…”

Ngân Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Anh ta có thể hung dữ tới mức nào chứ? Cả ngày ngồi lì trong phòng làm việc, cái gì cũng không làm còn mọi người ngày nào cũng phải làm việc nhỉ, đương nhiên sẽ là lợi hại hơn anh ta rồi. Anh ta đánh được một người hai người chứ làm sao đánh lại được mười người, hai mươi người? Mọi người à, nhiều người thì nhiều sức, lật đổ anh ta hoàn toàn không phải vấn đề.”

Đám NPC nhìn nhau, không nói gì.

Ngân Tô tiếp tục lừa gạt bọn họ: “Bọn họ chính là đám côn trùng hút máu chúng ta. Chúng ta ngày nào cũng phải vất vả làm việc, bọn họ lại chỉ cần nằm trong văn phòng, sống cuộc sống tốt hơn chúng ta, dựa vào cái gì chứ?”

“Nhìn đám quản lý kia mà xem, tên nào tên nấy ăn tới béo múp, tròn xoe rồi lại nhìn lại bản thân chúng ta đi? Sâu mọt như vậy không phải nên diệt sạch sao?”

“Chúng ta phải nắm chặt vận mệnh của bản thân trong tay mình!”

Ngân Tô khuyên bảo cả buổi, thấy vẻ mặt đám NPC bắt đầu trở nên dao động bèn ngoắc ngoắc tay với bọn họ: “Tôi có một biện pháp có thể đối phó với anh ta, mọi người yên tâm, tuyệt đối sẽ không để mọi người bị phát hiện, tôi có thể giúp mọi người.”

Vẻ mặt NPC đối diện Ngân Tô tỏ ra kỳ lạ, mang theo vài phần cảnh giác: “Tại sao cô lại giúp chúng tôi?”

“Mọi người ghét quản lý của mình như nào thì tôi cũng ghét quản lý của tôi như vậy thôi.” Ngân Tô cười âm trầm: “Tôi giúp mọi người, mọi người cũng phải giúp tôi. Tất cả chúng ta đều là công nhân viên nằm dưới đáy, không phải là nên hỗ trợ lẫn nhau sao?”

NPC vẫn tỏ ra hoài nghi.

Nửa phút trôi qua, một NPC trong đó hỏi: “Cô muốn chúng tôi giúp cô như thế nào.”

Ngân Tô cười khẽ một tiếng, nghênh đón ánh mắt của NPC, sâu kín nói: “Tôi cũng rất ghét quản lý của mình, nên đương nhiên là g**t ch*t cô ta. Chỉ khi g**t ch*t cô ta rồi, chúng ta mới có thể có được một cuộc sống tốt hơn, không phải sao?”

Những ánh mắt hoài nghi kia dần biến thành ý cười giống Ngân Tô: “Đúng, cô nói đúng, giết bọn họ chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt hơn.”

Sau khi Ngân Tô hứa hẹn kế hoạch tiêu diệt quản lý với đám NPC xong, cô không thèm để ý tới nhóm người chơi mà liền nhẹ nhàng rời khỏi nhà ăn.

Đợi tới khi nhóm Ninh Phồn với Thẩm Thập Cửu trở lại nhà máy, Ngân Tô đã đang giám sát trong nhà máy rồi. Cô ngồi trên chiếc ghế không biết lấy được ở đâu, chờ đám NPC giúp cô kiểm nghiệm xong một loạt rồi nhàn nhã đứng dậy đi qua gõ búa.

Thẩm Thập Cửu hâm mộ: “Chúng ta còn phải lén lút trộm, đại lão đỉnh quá trời quá đất!”

Ninh Phồn giờ phút này mặt không chút cảm xúc lên tiếng: “Chắc chắn rồi.”

Thẩm Thập Cửu: “…”

***
***

Bốn người lén la lén lút cuối cùng vẫn gom đủ số lượng người đồng bọn họ cần. Trong lúc đó có hai lần suýt chút nữa là bị NPC phát hiện nhưng may mà Thẩm Thập Cửu có một đạo cụ có thể khiến NPC nhìn thấy thứ bọn họ muốn cho NPC thấy.

Lúc rời nhà máy cũng gần tới giờ cơm tối, nhà máy sản xuất với nhà máy vật liệu đều không có người thương vong như cũ nhưng sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ phải quay trở lại tăng ca.

Không thấy tung tích của hai thợ sửa chữa đâu.

Ninh Phồn nhận được vị trí ký túc xá nhưng bọn họ không lập tức trở về mà đi xung quanh quan sát nhà máy.

Các nhà máy con đều đóng chặt cửa, không phải người trong nhà máy con đó thì không thể tùy tiện tiến vào.

Những chỗ còn lại đều là hành lang, từng dãy hành lang nối liền nhà máy này với nhà máy khác, đi dọc theo hành lang, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.

Sắc trời dần tối, công nhân trong khu nhà máy dần ít đi khiến cả khu nhà máy đèn đuốc sáng chưng yên tĩnh hơn không ít.

Bọn họ chỉ tìm thấy bản đồ phân bố nhà máy, còn đâu đều không có thêm thu hoạch gì nữa, bốn người Ninh Phồn quay trở lại ký túc xá.

Ký túc xá là một chiếc giường lớn, một ký túc xá có khoảng 50 người ở, giường ngủ không có yêu cầu gì, chỗ nào không có người thì nằm chỗ đó.

Lúc này trong ký túc xá đã có một vài NPC, bọn họ nằm trên giường, hoàn toàn không thèm để ý tới nhân viên mới.

“Á…” Thẩm Thập Cửu tìm một chỗ trống, kéo chiếc chăn gấp gọn trên giường, mùi nấm mốc cùng với mùi thối ập tới khiến gương mặt cậu ta lập tức nhăn lại như bánh bao.

Thối quá!

Thực sự quá là thối!

Đống chăn này cứ như là được ngâm trong đống rác hôi thối sau đó nhặt về, vừa rách vừa bẩn, trên giường cũng có rất nhiều vết bẩn.

“Cái ký túc xá này thà không có còn hơn.” Thẩm Thập Cửu cũng không phải là không thích ứng được với hoàn cảnh như này. Dù sao thì còn có cả phó bản hoàn toàn không sắp xếp chỗ ở, phải nằm ngủ chung với thi thể cả đêm.

Nhưng hoàn cảnh thế này thực sự là còn không bằng không có, nhà máy còn sạch sẽ hơn chỗ này.

Bốn người Ninh Phồn chọn được chỗ ngủ gần nhau.

“Giữ lại cho đại lão một chỗ nhé?” Thẩm Thập Cửu nhìn chỗ trống bên cạnh: “Mà đại lão đi đâu mất rồi?”

Khi cô rời đi, bọn họ còn chưa hoàn thành “công việc”, lúc ăn cơm tối cũng không thấy cô đâu.

Cho nên bọn họ hoàn toàn không biết đại lão đã đi đâu.

Ninh Phồn không phản đối đề nghị của Thẩm Thập Cửu, dù sao nhiều chỗ trống như vậy, giữ lại một chỗ cũng chẳng có vấn đề gì.

Cô ấy cũng muốn mọi người ở gần nhau một chút, mà không thì cũng chẳng có tổn thất gì.

Bình Luận (0)
Comment