Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 795

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sơ

Beta: Wendy

Quản lý khó giết hơn NPC bối cảnh, ống thép chém lên người cô ta nhưng có thể là do da dày thịt béo nên ngoại trừ chảy máu ra thì không gây tổn thương tới chỗ hiểm.

Quản lý không chỉ là một bà mập linh hoạt mà cô ta còn uốn người rất giỏi.

Cơ thể khổng lồ vặn vẹo thành hình bánh quai chèo mà người thường khó có thể lý giải nổi, nhìn trông có chút cay con mắt.

Vặn người thành cái dạng đó, làm quản lý đúng là lãng phí tài năng.

Phải để cô ra đi diễn xiếc, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.

“Ầm ——”

Cả cái bàn lớn bị chia thành hai nửa.

Quản lý lăn tới cái giường bên cạnh nhưng do trọng lượng cơ thể kèm thêm động tác quá mạnh, cái giường không chịu nổi, trực tiếp sập xuống.

Trông nàng quản lý béo linh hoạt nằm trên chiếc giường sập thực sự rất hài hước.

Cảnh tượng này đã chọc cười Ngân Tô, cô còn không chít kiêng nể cười ra tiếng.

“Hahahahahaha…”

Trưởng phòng cảm thấy tiếng cười kia vô cùng chói tai khiến lửa giận lập tức vụt lên, nắm lấy đồ bên cạnh ném thẳng về phía Ngân Tô đang cười như điên.

Nhân lúc Ngân Tô né tránh, cô ta linh hoạt đứng dậy, nâng nửa chiếc giường gãy lên ném Ngân Tô.

Cô ta còn đồng thời nhảy qua theo, tính dùng giường gãy chặn Ngân Tô lại, đè người lên tính thừa cơ g**t ch*t nhân viên mới đáng ghét phá hủy ký túc xá của cô ta này.

“Rầm!”

Giường gãy rơi xuống đất, quản lý nhảy thẳng lên nửa chiếc giường gãy kia rồi rắc một tiếng, nửa chiếc giường lại gãy thành hai nửa.

Nhưng nền nhà bên dưới lại trống rỗng, không có ai hết.

Người đâu!!

Quản lý gắt gao quét đôi mắt bé như hạt đậu nhìn xung quanh, không có… không có… sao lại không có? Từ chỗ này cô ta có thể chạy tới nơi nào?

Quản lý không tìm thấy nhân viên mới đáng chết kia, vừa định quay đầu thì đột nhiên một gương mặt rơi từ bên trên xuống, vừa vặn đối mặt với cô ta.

Gương mặt treo ngược nở một nụ cười: “Hi, quản lý, tôi ở đây nè.”

Đồng tử quản lý co rụt lại, lông tơ khắp người dựng đứng, gương mặt đó quá gần, gần tới mức khiến cô ta sợ hãi. Cơ thể cô ta theo bản năng ngả ra sau, đồng thời giơ tay lên đánh về phía gương mặt kia.

Tiếc là cô ta không đánh trúng người, đập hụt vào không khí.

Cơ thể lại mất cân bằng, hai tay quơ loạn trong không khí nhưng tiếc là không bắt được thứ gì hết, cuối cùng vẫn té xuống đất.

Ngay lúc ngã xuống, quản lý trông thấy nhân viên mới nhảy từ trên trần nhà xuống, đè mạnh trên người cô ta.

“Phụt ——”

Một khúc gỗ gãy đâm xuyên qua cổ cô ta từ đằng sau, huyết dịch nóng bỏng phun ra ngoài.

“Ôi…”

Vết thương trên cơ thể dù có nhiều thêm nữa cũng không sao nhưng lại trực tiếp bị đâm xuyên qua động mạch chủ.

“Ôi ôi…”

Trong tầm mắt quản lý xuất hiện gương mặt đáng ghét kia, lúc này cô đang ngồi trên ngực cô ta, cúi đầu nhìn.

Quản lý giơ tay muốn túm lấy cô nhưng một giây sau đã bị cây gậy lạnh như băng đè xuống, người cầm gậy không rõ ý hỏi: “Quản lý à, cô nói xem ai là bữa khuya của ai.”

“Ha…” Quản lý nói không thành lời, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn cô.

Ngân Tô rất là tri kỷ kéo một khúc gỗ không biết rớt từ đâu xuống che mặt quản lý lại.

“Nhìn cô mà xem, mặt to biết bao, một khúc cũng không che nổi.”

Đây chính là âm thanh cuối cùng quản lý nghe thấy, sau đó chỉ còn lại bóng tối vô tận…

Ngân Tô lật xem quần áo của quản lý, không phát hiện thứ gì hữu dụng, thế là cô hiến tế luôn cô ta.

Quái vật tóc ở đằng sau không được chia một chén canh nào bất mãn đập đập mặt đất, khiến cho căn lý túc xác vốn đã lộn xộn lại càng thêm bừa bộn.

Ngân Tô tìm được một tấm thẻ công tác trong đống bừa bộn.

Không có tên, chỉ có hai chữ ‘Quản lý’.

Trước đó không thấy quản lý đeo tấm thẻ công tác này nhưng nó đã xuất hiện ở đây, chứng minh nó có thể sử dụng.

Ngân Tô liền đổi tấm thẻ kiểm nghiệm viên, từ giờ trở đi, cô em nhân viên nhà máy sẽ bước lên con đường thăng chức tăng lương, tiền đồ xán lạn.

“Ha ha!”

Quái vật tóc chậm rãi dựng tóc mình lên, uốn lại thành hình dấu hỏi, lại phát điên cái gì rồi?

Ngân Tô nhanh chóng thu lại cảm xúc, bắt đầu xét nhà —— tìm manh mối.

Sau một hồi lục lọi, Ngân Tô cuối cùng cũng tìm được “Quy tắc dành cho công nhân viên nhà máy người đồng”.

Khá lắm!!

Không dán cái này ở nhà máy mà lại giấu trong ký túc xá của quản lý, đúng là ác độc… May mà cô ta chết rồi.

“Két ——”

Ngân Tô quay đầu nhìn cửa ra vào.

Quái vật tóc không kiếm được bữa khuya lập tức lao về phía bên đó, nhanh chóng mở cửa.

Quái vật tóc mở cửa quá đột ngột, một đám người bên ngoài mất đà ngã vào trong.

Đám NPC ngã chồng lên nhau vội vàng đứng dậy, nhìn xung quanh phòng: “Cô… Cô không sao à?”

“Thất vọng hả?”

“Không không không…” NPC vội vàng xua tay: “Chúng tôi chỉ tới xem một chút xem cô có cần giúp đỡ gì không thôi.”

Sau khi chứng kiến cảnh cô g**t ch*t dì quản lý ký túc xá, cùng với dáng vẻ hung tàn khi dẫn bọn họ xông vào phòng quản lý vừa nãy…

Bọn họ hối hận rồi.

“Đương nhiên là có.”

Quái vật tóc đằng sau cửa đang chuẩn bị kéo một lọn tóc tỏ vẻ hỏi chấm.

Ngân Tô đi về phía bọn họ, đám NPC vô thức lùi lại, cho đến khi lui tới vách tường hành lang, bọn họ dán sát tường nhìn tên ma quỷ đứng ở cửa.

“Cô… Cô cần chúng tôi giúp gì?”

Ngân Tô khoanh tay*, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Hay là chúng ta giết hết quản lý ở đây đi, như vậy thì tất cả mọi người đều được làm quản lý.”

*猫揣手: Kiểu này nè

NPC: “???”

Cô bày ra cái tư thế kia mà nói ra câu như vậy, có thấy thích hợp không hả?

Ngân Tô cảm thấy rất thích hợp, tiếp tục lên tiếng: “Chúng ta đi cùng nhau, tôi không cho phép mọi người không thăng chức. Sau này đi theo tôi, cả khu xưởng này đều là của chúng ta.”

“???”

Hả?

Cô nói gì cơ!!

Ngân Tô bước ra, chỉ vào cánh cửa bên cạnh vẫn chưa bị phá hỏng: “Bước đánh hạ nhà máy đầu tiên cứ bắt đầu từ chỗ này đi.”

“Thình thịch!”

“Bịch ——”

“A!”

“Cứu…” Vừa bò ra tới cửa đã bị lôi lại.

NPC: “…”

Ma quỷ này phát điên lên đúng là khủng khiếp!

Dù sao cũng đã giết quản lý của bọn họ rồi, không bằng…

Chuồn thôi!

Đám người nhìn thấy tín hiệu giống nhau trong mắt đối phương, ăn ý vứt bỏ ma quỷ, đồng thời quay người rời đi, chuẩn bị chuồn.

“Chỉ có người chết mới có thể rời khỏi tôi.” Giọng nói sâu kín truyền từ đằng sau tới: “Mọi người đây là muốn chết đúng không? Haizz… Tôi là người lương thiện lại mềm lòng, không ngại giúp mọi người một chút đâu.”

NPC đứng hình tại chỗ, cái cổ hệt như cỗ máy gỉ sắt lâu ngày không được bảo dưỡng, mãi mới quay được qua, nhìn về phía người cách đó không xa. Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một nghi vấn —— Lương thiện? Mềm lòng? Cô ta á?

Ngân Tô nghiêng người đứng tựa cửa, nửa người ẩn trong cửa, đứng đằng kia trông hệt như một âm hồn.

Ánh mắt lạnh lùng giống như thợ săn đang rình rập con mồi, bây giờ đi cũng không được mà không đi cũng chẳng xong.

Cuối cùng một NPC hít sâu một hơi, lựa chọn thỏa hiệp, cúi đầu với ác ma: “Cô cô… Chúng… Chúng tôi có thể làm gì?”

Ác ma thỏa mãn gật đầu, thấp giọng nói: “Như vậy là được rồi nha, chúng ta phải cùng nhau tiến lùi, cùng nhau tạo ra kỳ tích!”

NPC: “…”

Kỳ tích hay không kỳ tích gì thì chưa biết nhưng mà rất là tức giận.

Ngân Tô đưa theo đám NPC bắt đầu thanh lý quản lý ở trên tầng hai.

Ngân Tô phụ trách đạp cửa, những NPC khác phụ trách vây công quản lý.

Quản lý cũng không dễ giết nhưng Ngân Tô chặn ở cửa, thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ nên cũng không quá khó.

Chỉ có điều…

Ban đầu quản lý nghe thấy động tĩnh cũng không ra ngoài xem xét, không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng tiếng động càng ngày càng lớn, còn dần tới gần bọn họ, thế là có quản lý ra ngoài xem thử.

Thế là cuối cùng biến thành cuộc chiến săn giết quản lý trên hành lang, tiếng hét thảm thiết vang lên một lúc lâu.

Bình Luận (0)
Comment