Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 799

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Anh ta cảm giác giờ phút này mình chính là một người đồng.

Anh ta sẽ chết sao?

Không! Anh ta không muốn chết!! Tại sao anh ta lại phải chết?! Nhiều người như vậy cơ mà, tại sao lại chọn anh ta!!

Thái Kỳ Văn há miệng liều mạng kêu cứu, hy vọng người bên cạnh hoặc ai đó xung quanh có thể nghe thấy mà cứu anh ta.

Nhưng tiếc là không có ai nghe thấy, không ai đáp lại anh ta…

“A ——”

Ngay lúc Thái Kỳ Văn lâm vào tuyệt vọng, một tiếng hét hoảng sợ truyền đến khiến cơ thể cứng ngắc của anh ta bỗng hoạt động trở lại được.

Thái Kỳ Văn ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy cổ mình thở dồn dập.

Xung quanh vô cùng hỗn loạn, nhưng lúc này Thái Kỳ Văn chỉ lo kiểm tra cơ thể mình, không bị biến thành người đồng, làn da vẫn mềm mại… Không chết! Anh ta không chết!!

Tránh được một kiếp, Thái Kỳ Văn chìm trong cảm giác vui sướng tột độ, một hồi lâu sau anh ta mới chớp chớp đôi mắt cay xè, nhìn về phía bên kia.

“Chết như thế nào vậy…”

“Tôi thực sự không nghe thấy một chút tiếng động nào.”

“Tôi không biết… Tôi cũng không phát hiện ra cô ta chết như thế nào.”

“Quy tắc thì sao? Không phát hiện…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bên ngoài ký túc xá, Liễu Nhạn Lai dẫn theo những thành viên khác trong đội thám hiểm trở về.

***
***

Ngân Tô ngủ một giấc vô cùng ngon lành, nhưng mười mấy NPC mới kia thì lại không thoải mái được như cô, tên nào tên nấy chẳng sao mà ngủ nổi, hai mắt thâm xì.”

“Thế này là sao đây, đều đã lên làm quản lý hết rồi mà sao còn không vui vậy?” Ngân Tô nhét hai tay vào túi, động viên nhóm quản lý mới của cô: “Như vậy là không được, lên tinh thần đi, cười lên xem nào, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi làm với thân phận là quản lý đấy!”

NPC gian nan gượng cười một cái.

Cho dù là ai thì đi theo một tên ma quỷ như cô cũng chẳng thể cười nổi đâu.

Lúc xuống lầu, Ngân Tô phát hiện phòng nhỏ của dì quản lý ký túc xá đã được thu dọn sạch sẽ, dì quản lý cũng được thay bằng một gương mặt mới toanh.

Thấy bọn họ đi xuống, dì quản lý mới còn chào hỏi bọn họ: “Đi làm sao, mấy đứa dậy sớm quá.”

Ngân Tô liền phối hợp đáp lại: “Nhà máy là nhà của cháu, dậy sớm cống hiến cho nhà máy là việc cháu nên làm thôi ạ.”

Dì quản lý mới cười tươi như hoa: “Có nhân viên như mấy đứa, nhà máy của chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng phát triển.”

“Tất nhiên rồi.” Ngân Tô nắm tay: “Cháu sẽ dẫn dắt nhà máy bước lên con đường giàu mạnh!”

Dì quản lý mới và Ngân Tô kẻ tung người hứng khen qua khen lại vài câu, lúc bọn họ chuẩn bị rời đi bỗng nhiên bà ta gọi bọn họ lại, ôm ra một chồng hồ sơ xếp chồng lên nhau: “Đây là giấy tờ và đơn đăng ký giải thi đấu người đồng năm nay, vừa mới được chuyển đến hồi sáng. Mấy đứa nhớ tuyên truyền cho công nhân trong phân xưởng biết nhé.”

Ngân Tô đáp ngay không chút do dự: “Không thành vấn đề!”

Thì ra NPC này còn có còn có tuyến tình tiết phải đi, bảo sao lại được bổ sung người mới.

Ngân Tô để cho đám NPC đằng sau ôm lấy chồng hồ sơ, chào tạm biệt dì quản lý. Vừa rời khỏi tòa ký túc xá, cô liền trực tiếp rút ra một tập hồ sơ ở trên cùng.

Đồ trong tập hồ sơ giống hệt nhau, ngoài giấy quảng cáo ra thì là đơn đăng ký. Giấy quảng cáo chỉ có vài tờ, còn đơn đăng ký lại khá nhiều.

Nội dung trên giấy quảng cáo là về “Giải thi đấu người đồng”.

Ngân Tô cầm tờ quảng cáo, đọc to rõ ràng khẩu hiệu trên đó: “Giải thi đấu người đồng, kiến tạo huyền thoại, tận tâm rèn giũa cuộc đời huy hoàng.”

“Ai viết cái này thế?” Ngân Tô quay đầu hỏi NPC: “Dở thật đấy.”

“Chủ… Chủ nhà máy.”

“Ồ.” Ngân Tô nhét lại tờ quảng cáo vào tập hồ sơ, cười híp mắt hỏi: “Chủ nhà máy ở đâu? Tôi muốn nghiên cứu thảo luận vấn đề này với chủ nhà máy.”

Cái dáng vẻ này trông chẳng khác nào lúc cô hỏi ‘Quản lý’ ở đâu.

Lần trước bọn họ còn có thể nói nhưng lần này đám NPC nhao nhao lắc đầu: “Không biết, chỉ có chủ nhiệm mới biết chủ nhà máy ở đâu.”

Ngân Tô lập tức trở mặt, nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn còn chưa leo đủ cao.”

“…”

Đủ… Đủ cao hả?

Đã lên làm quản lý rồi đó!

“Cái giải thi đấu người đồng này, nói nghe xem nó là cái gì.”

***
***

Giải thi đấu người đồng là giải đấu được nhà máy người đồng tổ chức hằng năm, trong khu nhà máy, từ chủ nhiệm cho tới thợ sửa chữa đều có thể dự thi.

Nhưng hàng năm số công nhân viên dự thi đều không nhiều, vì vậy nên việc bình chọn rất hà khắc, yêu cầu người đồng phải “hoàn hảo không tì vết”.

Cái hoàn hảo không tì vết này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với loại ‘hoàn hảo không tì vết’ sản xuất hàng loạt trên dây chuyền.

“Cái đó bình chọn như thế nào?”

“Cái đó…” NPC nghẹn lại, miệng lúc đóng lúc mở, mãi mới nặn ra được mấy chữ: “Tôi cũng không biết, nhưng chủ nhà máy có thể bình chọn!”

“Đúng, chủ nhà máy chúng ta rất lợi hại.”

“Nhà máy này chính là do chủ nhà máy chúng ta một tay gây dựng, người đồng ông ấy làm ra đều hoàn hảo không tì vết, chúng tôi luôn tin rằng người đồng ông ấy chọn ra chắc chắn là hoàn hảo nhất.”

Đám NPC bất mãn với quản lý nhưng khi nói đến chủ nhà máy thì lại vô cùng kính nể, sùng bái.

Ngân Tô giơ tay ra hiệu bọn họ ngừng màn ca tụng chủ nhà máy lại, nhắc bọn họ quay lại tiếp tục nói về giải thi đấu người đồng

Giải thi đấu người đồng có một giải gọi là “hoàn hảo không tì vết”, giải này không giới hạn số lượng, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể nhận được giải.

Ngoại trừ giải Hoàn hảo không tì vết ra còn có giải dành cho ba người đứng đầu. Mặc dù phần thưởng rất hậu hĩnh nhưng tiêu chí bình chọn lại rất hà khắc. Tốn thời gian tốn công sức mà còn chưa chắc đã có thể nhận được giải, vậy nên phần lớn công nhân đều không muốn tham gia.

“Mà quản lý… Cần phải thuyết phục công nhân dự thi, điền hết những tờ đơn đăng ký này.” Đại khái là giờ phút này, đám NPC nghĩ tới nhiệm vụ của quản lý trong giải đấu này, vẻ mặt trông vô cùng suy sụp.

Làm quản lý hình như cũng không quá thoải mái.

Mười ba tập hồ sơ, vừa đúng bằng số lượng quản lý vừa mới được thăng chức trong nhóm bọn họ.

Một người một tập, bên trong là một xấp giấy đăng ký cần phải tìm đủ người điền.

Nhân viên chuyên gia đục nước béo cò cười một tiếng: “Tự điền bừa vào không phải là được rồi à, việc gì phải nghiêm túc như vậy cho mệt.”

“Không được.” NPC bật thốt: “Trước đây từng có quản lý làm như vậy, nhưng tới lúc bắt đầu giải đấu lại không có ai đến, tình cảnh lúc đó vô cùng lúng túng, sau này liền có quy định không được phép tự điền lung tung. Nếu làm như vậy…”

Anh ta nói quá nhanh, đợi đến khi NPC bên cạnh yên lặng kéo kéo anh ta, lúc này anh ta mới kịp phản ứng, nhưng cũng đã khai ra gần hết rồi.

Ngân Tô tò mò nhìn anh ta: “Nếu như vậy thì sao?”

NPC thấy Ngân Tô có vẻ như không phát hiện nguyên nhân anh ta đột ngột dừng lại, bèn trấn định bổ sung nốt: “Cũng không có gì, chỉ là sẽ bị chủ nhiệm mắng thôi. Nhưng việc kéo người đăng ký rất phiền, mặc dù không được cho phép nhưng vẫn sẽ có quản lý làm như vậy. Cuối cùng, cùng lắm thì cũng chỉ bị mắng vài câu thôi.”

Ngân Tô như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy sao.”

Đám NPC thấy Ngân Tô không hỏi nữa, bèn lặng lẽ theo sau cô thì thầm với nhau.

“Cô ta có tin không?”

“Hình như là tin đấy…”

“Tại cậu lắm miệng hết đấy, ai kêu cậu nói với cô ta nhiều như vậy!”

“Tôi… Lúc đó là phản xạ có điều kiện thôi mà, cô ta đáng sợ như vậy, cái này cũng đâu thể trách tôi được.”

“Hy vọng cô ta tin… Hihihi, tới lúc đó cô ta thảm chắc rồi… Mà chúng ta cũng có thể thoát khỏi tên ma quỷ đó rồi

Bọn họ không biết, quái vật tóc đang mách lẻo với Ngân Tô đồng thời đưa ra yêu cầu hợp lý của bản thân: “Bọn họ nói cô là ma quỷ, còn muốn thoát khỏi cô, hay là chúng ta ăn luôn bọn họ đi, đổi lại một đám khác nghe lời hơn.”

Ngân Tô đã quá quen với cái tật chó không chừa thói ăn phân của đám NPC, có đổi bao nhiêu đám cũng như vậy thôi.

Cho nên cô cũng không tính làm gì đám NPC, dù sao thì tìm cho mình một nhóm quản lý cũng rất tốn sức.

Bình Luận (0)
Comment