Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 798

Edit: Sơ

Beta: Wendy  

Bọn họ không phải người chơi dày dạn kinh nghiệm, từng thân kinh bách chiến, làm sao có thể đợi anh ta được?

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính bản thân anh ta quá chậm chạp.

Đúng vậy!

Là lỗi của chính bản thân anh ta!

Liễu Nhạn Lai không nói nhiều về tình huống của Thái Kỳ Văn, chỉ bảo anh ta đi nghỉ ngơi trước.

“Trong nhà vệ sinh không có gì hết.” Liễu Nhạn Lai nói với những người chơi khác: “Nhưng cũng không loại trừ khả năng người đồng thật sự đã xuất hiện, hiện tại chúng ta cũng chưa rõ lý do là gì. Vậy nên tối nay tốt nhất mọi người là đừng vào nhà vệ sinh.”

“A…”

Những người chơi vừa rồi không đi vệ sinh lập tức cảm thấy hoảng loạn.

Nhỡ đâu lát nữa bọn họ muốn đi vệ sinh thì sao, chẳng lẽ phải nhịn đến sáng, cái đó có thể nhịn được à?

“May mà hồi tối tôi không uống nhiều nước.”

“May ghê, tôi không có thói quen đi tiểu đêm.”

“Tôi phải đi tiểu đêm…”

Nhóm người chơi cũ làm gì còn tâm sức đâu mà để ý tới việc bọn họ có nhịn được hay không, đã quay sang thảo luận những chuyện khác từ lâu rồi.

***
***

Ký túc xá dần dần yên tĩnh lại, nhóm thám hiểm chuẩn bị rời khỏi ký túc xá. NPC hoàn toàn không quan tâm bọn họ tính làm gì, chẳng thèm để ý tới bọn họ, về tới là nằm lăn ra ngủ. Vậy nên nhóm thám hiểm rời khỏi ký túc xá mà không gặp phải bất kỳ cản trở nào.

Có lẽ do quá mệt mỏi, nhóm người chơi mới sau một ngày lo lắng hãi hùng nằm trên chiếc giường bốc mùi, thế mà chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhóm người chơi phụ trách gác đêm nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ngáy không biết là của người chơi hay là của NPC, trong phòng ngược lại cũng không quá yên tĩnh.

Thẩm Thập Cửu trằn trọc không ngủ được, quay qua quay lại trên giường, giường bên trái là Chung Đạt, bên phải là Ninh Phồn, còn Phong Trường Đình đã đi cùng nhóm thám hiểm.

Ban đầu, Thẩm Thập Cửu với Phong Trường Đình đều muốn đi, nhưng vì nhóm thám hiểm không thiếu người nên bị từ chối thẳng thừng, để một trong hai người bọn họ ra ngoài là được. 

Dù sao nếu đi quá nhiều, trong ký túc xá không còn người chơi cũ nào ở lại thì cũng không được.

Chẳng may không tìm được manh mối, quay lại thấy hang ổ của mình bị NPC dọn dẹp thì toang.

Thế là hai người chơi kéo, búa, bao, người thua phải ở lại.

Rõ ràng, Thẩm Thập Cửu là người bị cho ở lại kia.

Lúc này, Chung Đạt không phát ra âm thanh gì, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy được cả tiếng ngáy.

Thẩm Thập Cửu lật người, nhìn về phía bên kia.

Ninh Phồn cũng không ngủ, Thẩm Thập Cửu vừa lật người liên va phải ánh mắt của cô ấy. Trong bóng tối, hai người đối mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Ninh Phồn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng khó xử: “Không ngủ được à?”

Thẩm Thập Cửu: “Tôi đang nghĩ về đại lão… Sao cô ấy chưa về?”

Ký túc xá công nhân viên ở chung một khu, cô không về thì ngủ ở đâu?

Ninh Phồn nhíu mày, không nói gì, cô ấy cũng có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại dáng vẻ cô gõ NPC như gõ trứng gà thì lại cảm thấy mình lo lắng thừa.

Cô chỉ là không thích nói chuyện với họ, chứ đâu phải dễ bắt nạt…

Thẩm Thập Cửu vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng Ninh Phồn chuyển sang chủ đề khác: “Thẩm Thập Cửu, cậu cảm thấy phó bản này là cấp gì?”

Thẩm Thập Cửu không trả lời mà lại hỏi lại: “Chị nghĩ sao?”

Ninh Phồn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy đây là phó bản tử vong, trước đó tôi nhận được một tin tức, nói rằng khu ô nhiễm và phó bản tử vong có liên quan với nhau. Trước đó không lâu, mấy khu ô nhiễm đang hình thành đều biến mất sau khi 0101 vượt được phó bản tử vong.”

“Khu ô nhiễm ở huyện Sơn Lộc này rất kỳ lạ, nó hình thành quá nhanh, Cục điều tra còn chưa kịp phản ứng. Mà người chơi vào phó bản không ai còn sống sót, ngay cả người của Cục điều tra cũng chết… Bọn họ còn phái hẳn một đội tinh nhuệ đến thôn Đồng Cốt để điều tra trước, lần cuối tôi tới huyện Sơn Lộc, nhóm người đó vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.”

Ninh Phồn không phải là người từ nơi khác đến, cô ấy là dân bản địa của huyện Sơn Lộc.

Khi sự việc xảy ra, cô ấy đã đưa người nhà rời khỏi thành phố.

Sau khi ổn thỏa cho người nhà, cô ấy ở lại tiếp tục giúp đỡ, dù sao huyện Sơn Lộc cũng là nơi cô ấy sinh sống từ nhỏ, là quê hương của cô ấy.

Cô ấy không muốn nơi này trở cấm khu bị tường cao bao vây.

Cũng không thể trơ mắt nhìn người thân bạn bè xung quanh chết trong một cuộc thảm họa không có dấu hiệu báo trước thế này.

Cô luôn giúp đỡ những người dân trong Sơn Lộc Huyện sơ tán, liên hệ với Cục Điều Tra nhiều hơn, vì vậy biết được nhiều hơn Thẩm Thập Cửu.

Ninh Phồn thở dài, nói ra điểm then chốt: “Những người chơi từng tiến vào phó bản sau khi ra ngoài đều biến thành người đồng, chuyện này có phải giống với những phó bản tử vong kia không?”

Những thương tổn trong phó bản bình thường sẽ không mang tới thế giới hiện thực, chỉ có phó bản tử vong nhảy dù…

Cô ấy tạm thời không hiểu tại sao phó bản tử vong bình thường lại có thể mang tổn thương về thế giới thực như phó bản tử vong nhảy dù. Nhưng nếu nó giống như phó bản tử vong nhảy dù, vậy thì chắc chắn là phó bản tử vong, không thể sai được.

Thẩm Thập Cửu im lặng một lúc: “Chị sợ rồi à?”

Ninh Phồn không nói ra được là mình sợ hay không sợ, nhưng lúc này tâm trạng cô ấy thực sự rất bình tĩnh: “Cậu không sợ à?”

Thẩm Thập Cửu trong bóng tối nhún vai, giọng điệu thoải mái: “Chết rồi có khi lại là chuyện tốt.”

Ninh Phồn: “Không ngờ cậu lại bi quan như vậy đấy.”

“Không, em đây gọi là lạc quan. Cứ sống thêm một ngày là lời được một ngày, chết rồi cũng là giải thoát.”

“…Cậu là người của Đồng Tâm Hiệp Lực à?”

Lời tuyên ngôn của Đồng Tâm Hiệp Lực chính là “Sống được ngày nào hay ngày đó”, nhưng trong miệng các thành viên của hội Đồng Tâm Hiệp Lực lại thường có thêm nửa câu sau —— “Sống thêm một ngày là lời thêm một ngày.”

Thẩm Thập Cửu che miệng, rồi lại thả tay ra, phủ nhận: “Không phải đâu.”

Ninh Phồn: “…”

Cậu như vậy có khác nào giấu đầu lòi đuôi không?

Ninh Phồn không tiếp tục đề tài này nữa, kể từ sau lần Thịnh Thải Y vượt phó bản tử vong với 0101, hội Đồng Tâm Hiệp Lực đã ít xuất hiện hơn rất nhiều.

Mất một khoảng thời gian, không ít người chơi vẫn còn chưa quen được với điều này. Thành viên của hội Đồng Tâm Hiệp Lực đều lĩnh hội được được chân truyền từ phó hội trưởng Thịnh Thải Y của bọn họ, thường hay sử dụng mấy kỹ năng kết hợp ít người biết trong phó bản để giở trò gây chuyện.

Ninh Phồn bảo Thẩm Thập Cửu mau đi nghỉ ngơi đi, từ khoảng nửa đêm về sáng cậu ta còn phải thức canh gác.

Có lẽ là vì nói chuyện một lúc đã khiến Thẩm Thập Cửu hao tổn tinh thần không ít, cảm giác buồn ngủ dần dần kéo đến.

Mặc dù có người chơi khác gác đêm nhưng Ninh Phồn không chưa ngủ mà luôn duy trì cảnh giác và tỉnh táo.

Ký túc xá dần trở nên yên tĩnh, cho đến khi cô ấy và Chung Đạt đổi ca gác đêm mà mãi vẫn chưa thấy đội thám hiểm trở về.

Ngoài ký túc xá thỉnh thoảng lại có âm thanh kỳ quái truyền tới, giống như tiếng gió lại vừa giống tiếng gầm rú.

***
***

Thái Kỳ Văn nằm trên giường không ngủ được, bộ quần áo bẩn thỉu giống như một tấm da quái dị quấn chặt trên người, khiến anh ta càng ngày càng thấy khó thở. 

Anh ta nhớ lại chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều tránh ánh mắt anh ta, ghét bỏ mùi hôi trên người anh ta.

Sau đó lại nhớ tới việc bọn họ bỏ mặc anh ta tự mình chạy trước, càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn ngào, anh ta há miệng th* d*c, nhưng chẳng có mấy không khí tiến vào.

Thái Kỳ Văn cáu kỉnh gãi cổ, nhưng vừa gãi một cái đã khiến cả người anh ta cứng đờ.

Đây là… Gì vậy…

Tại sao lại cứng như vậy?

Thái Kỳ Văn dùng sức sờ cổ mình nhưng không cảm nhận được làn da mềm mại mà chỉ có cảm giác lạnh lẽo, cứng đờ.

Cảm giác này giống như…

Giống như người đồng trong nhà máy.

Không…

Cứu mạng…

Thái Kỳ Văn há miệng kêu nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra.

Anh ta muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng như sắt, hoàn toàn bị giam cầm trên giường, không thể cử động.

Ngay cả cánh tay rõ ràng hồi nãy vẫn có thể động đậy, giờ cũng trở nên cứng ngắc, chỉ có đôi mắt và cái miệng là còn cử động được.

Bình Luận (0)
Comment