Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ở góc phòng, Thái Kỳ Văn ôm bụng, cố nhịn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Tôi muốn… Đi vệ sinh, mọi người có muốn đi không?”
Ký túc xá không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang, muốn đi thì phải xuyên qua cả dãy hành lang, còn phải đi ngang qua vô số cửa phòng ký túc xá.
Người Thái Kỳ Văn hỏi lắc đầu, nhưng có người ở phía sau lên tiếng: “Tôi muốn đi.”
“Cái đó… Thực ra tôi cũng muốn đi.”
“Tôi…”
Thái Kỳ Văn không ngờ nhiều người muốn đi như vậy, thở phào nhẹ nhõm, gọi những người muốn đi cùng, chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Những người chơi cũ có lẽ thấy họ đông người nên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn họ cẩn thận.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang, hầu hết cửa phòng ký túc xá đều mở, khi đi ngang qua, bọn họ cứ có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm.
Nhưng lại không có ai đi ra.
Nhà vệ sinh, ngoài ánh sáng hơi tối, còn có mùi đặc trưng của nhà vệ sinh ra thì cũng không có gì kỳ lạ.
“Nhanh lên đi.”
“Cứ thấy rờn rợn người sao ấy, tranh thủ rồi về thôi.”
Thái Kỳ Văn cũng nghĩ như vậy.
Ban đầu anh ta chỉ định đi tiểu thôi, ai ngờ vừa vào nhà vệ sinh thì lại bắt đầu đau bụng, anh ta bảo mọi người đợi một chút.
“Thái Kỳ Văn, nhanh lên.”
“Được rồi, ra ngay đây…”
Có lẽ càng vội thì lại càng không thể nhanh, Thái Kỳ Văn không thể khống chế được cái bụng của mình.
“Xong chưa?”
“Nhanh nhanh đi, nơi này quá…”
“Được rồi, xong rồi…” Thái Kỳ Văn vừa trả lời xong liền nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi truyền từ bên ngoài nhà vệ sinh tới.
“Chuyện gì vậy?”
“Có phải tiếng của Trương Diểu không?”
“Chắc không phải đã có chuyện gì rồi chứ?”
Thái Kỳ Văn nghe thấy kêu hoảng loạn của những người khác chồng lên nhau, sau đó là tiếng bước chân rời đi.
“Thạch Dương? Châu An Viễn? Mấy người đợi tôi với!!”
Không ai trả lời anh ta.
Thái Kỳ Văn sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xách quần lên vội vàng kéo cửa phòng vệ sinh ra.
Quả nhiên bên ngoài không có ai.
Sự sợ hãi khiến anh ta lập tức chạy về phía cửa, nhưng vừa mới tới cửa đã đụng phải thứ gì đó, một mùi hôi tanh ập vào mặt.
Anh ta có thể cảm nhận được trước mặt là một người…
Thái Kỳ Văn cứng người, ngẩng đầu lên, đối diện với một NPC đang cười nham hiểm, máu trong người như bị đóng băng.
NPC…
Anh ta cười ghê quá!
Phải làm sao bây giờ!
Tại sao họ lại bỏ mình lại mà chạy như thế chứ…
NPC trước mặt cao lớn vạm vỡ, đứng chắn ngay cửa như một tòa núi nhỏ, Thái Kỳ Văn cảm giác mình như một chú gà con.
Nhưng trên người hắn ta rất bẩn, gần như không thể nhận ra màu sắc ban đầu của bộ quần áo.
NPC nhe răng cười càng thêm âm u: “Cậu đâm tôi làm gì?”
“Xin… Xin lỗi.” Thái Kỳ Văn hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề rốt cuộc là ai đâm vào ai, lập tức xin lỗi.
“Không sao, không cần xin lỗi, nhưng cậu làm bẩn đồng phục của tôi rồi, đổi đồng phục của cậu cho tôi đi.”
Thái Kỳ Văn thật sự bị câu nói không biết xấu hổ của NPC làm cho mất hết phòng thủ.
Quần áo của hắn ta là bị mình đụng bẩn sao? Làm sao mà đụng một cái lại có thể làm bẩn đến mức này cơ chứ?!
Thái Kỳ Văn không nói gì, NPC cúi người, nhìn chằm chằm vào anh ta, “Cậu muốn từ chối yêu cầu của tôi sao?”
“…”
***
***
Nhóm thám hiểm còn đang bàn bạc phương án hành động, đợi tới khi bọn họ thương lượng xong, phát hiện trong ký túc xá thiếu mất một nhóm người chơi.
Liễu Nhạn Lai hỏi những người còn lại: “Những người khác đâu rồi?”
Có người trả lời: “Vừa mới đi nhà vệ sinh rồi.”
Liễu Nhạn Lai chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe thấy một tiếng hét sợ hãi ngắn ngủi bên ngoài hành lang, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn.
Mọi người vội vàng chạy ra cửa ký túc xá.
Cuối hành lang mờ tối, những người người đi vệ sinh đang vội vã chạy như điên trở lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không… Không biết nữa.” Nhóm người chạy về trước nói: “Tôi nghe thấy có người kêu, thế là tôi chạy về ngay.”
“Tôi cũng không biết.”
Mấy người đi trước không rõ chuyện gì, còn những người phía sau lại nói bọn họ thấy mọi người chạy nên mới đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
“Trương Diểu, Trương Diểu… Âm thanh hồi nãy là cậu kêu à?”
Trương Diểu ở trong đám đông, sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ về phía nhà vệ sinh: “Người… Người đồng, tôi thấy một người đồng ở trong nhà vệ sinh.”
Người đồng?
Liễu Nhạn Lai hỏi rõ xem người đồng ở đâu, bảo họ ở lại ký túc xá, còn mình thì dẫn vài người đi kiểm tra nhà vệ sinh.
Ninh Phồn liếc mắt ra hiệu cho những người khác, cùng Phong Trường Đình đi theo đám bọn họ tới nhà vệ sinh.
Xung quanh nhà vệ sinh không có người nào, lúc này tất cả NPC đều đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.
Trương Diểu nói người đồng kia ở trong nhà vệ sinh nữ, thế là Ninh Phồn với Phong Trường Đình cùng một người chơi nữ khác đi vào trong nhà vệ sinh kiểm tra.
Họ mở từng phòng, kiểm tra từng gian nhưng lại không thấy bóng dáng của người đồng.
Ba người nhanh chóng đi ra ngoài, lắc đầu ra hiệu cho những người đang đợi bên ngoài: “Không có gì hết.”
Vẻ mặt Liễu Nhạn Lai nghiêm trọng: “Ảo giác? Hay là nó chạy mất rồi?”
Vì không tìm thấy người đồng nên cả nhóm chuẩn bị quay lại. Đúng lúc này, từ bên trong nhà vệ sinh nam, Thái Kỳ Văn lảo đảo chạy ra ngoài, như thể không nhìn thấy họ, lao vội ra hành lang.
“Thái Kỳ Văn?” Liễu Nhạn Lai tóm anh ta lại: “Anh chạy đi đâu?”
“Á!”
Thái Kỳ Văn hoảng sợ la lên, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn bọn họ, tới khi thấy được những gương mặt quen thuộc, giây tiếp theo nước mắt lập tức trào ra như suối.
“Đàn ông đàn ang khóc lóc cái gì?” Người bên cạnh quát lớn một tiếng, rồi hỏi: “Cậu sao thế, sao quần áo lại bẩn thế này?”
Bộ đồ trên người Thái Kỳ Văn rất bẩn, còn tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Nhưng Thái Kỳ Văn là người của nhà máy sản xuất, quần áo của anh ta không nên bẩn như vậy.
Thái Kỳ Văn run rẩy nói: “Có… Có NPC bảo tôi… Đổi đồ với anh ta.”
“…”
Phong Trường Đình: “Cậu đổi rồi?”
“Không… nếu không thì sao? Trông anh ta cứ như là muốn ăn luôn tôi vậy, lại còn cao lớn vạm vỡ, chắn trước mặt tôi, không cho tôi đi, tôi không đổi thì phải làm sao?”
Liễu Nhạn Lai: “Anh ta có động thủ với cậu không?”
Thái Kỳ Văn lắc đầu: “Không… Cái này thì không có.”
Nhưng hắn ta cứ chắn trước mặt, cười đến là âm u rợn người, không cho anh ta đi, chỉ riêng cái đó thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Anh ta đánh không thắng chạy không thoát lại không từ chối được thì có thể làm sao!!
Cả nhóm nhìn nhau, có người thở dài, có người mặt không biểu cảm.
Thái Kỳ Văn không hiểu tại sao họ lại bày ra vẻ mặt như vậy, cũng không hiểu mình đã làm sai ở đâu, tay anh ta nắm cổ tay mình, “Tôi… Có phải tôi… Sắp chết rồi không?”
“Trở về trước đi.” Liễu Nhạn Lai không thể trả lời được câu hỏi này.
Thái Kỳ Văn cảm thấy lạnh toát trong lòng, càng siết chặt cổ tay hơn, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.
Chắc chắn anh ta sẽ chết… Tại sao… Tại sao người bị để mắt tới lại là anh ta?
Thái Kỳ Văn đi theo nhóm người chơi trở lại ký túc xá. Anh ta nhìn về phía đám người, ánh mắt quét qua những gương mặt đã bỏ mặc anh ta mà chạy trốn.
Những người chơi đó vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bộ quần áo trên người Thái Kỳ Văn đã bẩn đến mức không thể nhận ra, rõ ràng là có điều gì đó không ổn.
Lúc này, khi chạm phải ánh mắt của Thái Kỳ Văn, có người tránh đi, có người lại không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Tình hình lúc đó như thế, có ai mà không chạy chứ?