Edit: Sơ
Beta: Wendy
Thợ sửa chữa ở trong nhà máy, bởi vì không biết lúc nào sẽ cần tới bọn họ nên không thể tùy tiện đi lại.
Thợ sửa chữa phải chờ lệnh 24/24, ngay cả khi muốn nghỉ ngơi, bọn họ cũng phải bàn bạc với thợ sửa chữa khác, được đồng ý mới có cơ hội nghỉ một lúc nên bây giờ mới quay lại.
Còn về phần không xuất hiện trong giờ ăn là bởi vì thợ sửa chữa có nhà ăn riêng.
Nhà máy gần mười nghìn người nên có vài nhà ăn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Công việc của bọn họ là bảo hành và sửa chữa các loại thiết bị trong nhà máy, những thiết bị đó hoặc là từng cuốn phải tay chân cụt, hoặc chứa đầy đồng nóng chảy, nếu không thì cũng nằm sâu trong các hố máy chật hẹp, tối om.
Công việc của thợ sửa chữa vừa mệt vừa bẩn.
Ngoại trừ bọn họ ra thì vẫn còn có những thợ sửa chữa khác, bọn họ thăm dò được chút chuyện về nhà máy từ miệng họ.
Ví dụ như chủ nhà máy từng có một đứa con gái cưng, tiếc là đứa con gái đó lại bị rơi vào lò nung đồng, ông ta cũng vì thế mà đau đớn khôn nguôi.
Ví dụ như tới buổi tối, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng phụ nữ khóc trong nhà máy, bọn họ nói là oan hồn của con gái ông chủ không thể siêu thoát.
Lại ví dụ như có người trông thấy người đồng đột nhiên chuyển động.
Ví dụ như vật liệu trong kho chứa nguyên vật liệu của nhà máy thỉnh thoảng lại thiếu một ít, bọn họ nghi ngờ là quản lý biển thủ, lén trộm những vật liệu loại tốt.
Những chuyện thợ sửa chữa nghe ngóng được rõ ràng là nhiều hơn những vị trí khác, sàng lọc được ra thông tin trong đó sẽ rất hữu ích với người chơi.
Trước mắt 14 người trong nhà máy sản xuất vẫn còn sống.
Nhà máy vật liệu có 8 người còn sống.
Nhà máy kiểm nghiệm có 5 người còn sống.
Nhà máy sửa chữa có 2 người còn sống.
36 người chơi, chỉ trong một buổi tối đã chết mất 7 người.
Nhưng bọn họ chỉ lấy được hai quy tắc tử vong.
【Quản lý rất ghét công nhân không hoàn thành công việc, tuyệt đối đừng trở thành công nhân bị quản lý ghét.】
【Trong lúc làm ca đêm/tăng ca, không được la hét.】
***
***
Sau khi nhóm Ninh Phồn rời khỏi văn phòng lại nhanh chóng có NPC tiến đến.
Quả nhiên đám NPC rất không tình nguyện dự thi, thậm chỉ còn tỏ ra kháng cự: “Tôi không muốn tham gia cuộc thi này.”
“Ngày nào tôi cũng phải làm việc rất mệt mỏi rồi, không có thời gian tham gia cái giải đấu này đâu.”
“Tôi… Tôi không muốn tham gia, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi. Quản lý, cơ hội tốt như vậy, cô để cho người khác đi.”
“Bỏ đi, dù sao cũng không lấy được thưởng.”
Đối với những lời từ chối này, Ngân Tô rất là thân thiện rút rìu kề cổ khuyên nhủ.
Bị Ngân Tô dùng vũ lực uy h**p, toàn bộ công nhân trong nhà máy đều nhao nhao báo danh ủng hộ công việc của quản lý mới.
Quản lý Tô còn thân thiết hỏi thăm bọn họ tại sao lại kháng cự chuyện tham gia như vậy, là sợ hãi hay là lo lắng bình chọn không công bằng, có gì đó mờ ám.
“Không… Không sợ. Không công bằng sao? Không có, ông chủ rất công bằng, chúng tôi tin tưởng vào bình chọn của ông chủ.”
“Ai sợ chứ, tôi chỉ là không muốn tham gia thôi. Kết quả thi đầu chắc chắn không có gì mờ ám hết, tôi tin ông chủ.”
“Chỉ là không lấy được phần thưởng nên không muốn lãng phí thời gian thôi. Mờ ám gì chứ? Không có gì mờ ám hết.”
Công nhân nào cũng không không sợ, không có gì mờ ám, chỉ là không muốn lãng phí thời gian tham gia.
Mãi cho đến khi có một công nhân lỡ miệng, nhắc tới chuyện người chiến thắng cuối cùng trong giải thi đấu người đồng đều biến mất.
Đây mới là nguyên nhân công nhân không muốn tham gia.
Nhưng hỏi thêm nữa, đám công nhân đều không chịu nói.
Cả buổi sáng Ngân Tô cũng chẳng có chuyện gì phải làm, chỉ cầm tờ đơn đăng ký đi khắp nơi tìm thí sinh dự thi, sau đó cẩn thận tuần tra mấy cái nhà máy dưới quyền mình vài vòng, bắt được công nhân không chăm chỉ làm việc còn có thể mang bọn họ ra làm trò cười.
Đến trưa, sau khi cơm nước xong xuôi trở lại, cô liền phát hiện trên hành lang dán đầy áp phích của ‘Giải thi đấu người đồng’.
Tất cả công nhân viên đều đang thảo luận về giải thi đấu nhưng rõ ràng là đều không quá nguyện ý tham gia.
Ít nhất là không có công nhân nào chủ động tìm tới cô ngỏ ý muốn dự thi, cô bèn đi quan tâm những đồng nghiệp khác, phát hiện bọn họ đang ngậm đắng nuốt cay ra sức ‘vận động’ người tới đăng ký, tự nhiên thấy an tâm hẳn.
Chỉ cần đám NPC sống khổ sở là cô thấy vui rồi.
Quản lý tân nhiệm: “Cô… Cô cô cô, đống đơn đăng ký của cô điền xong hết rồi à?”
Ngân Tô ngồi trong văn phòng của đối phương, chiếm đoạt bàn làm việc của anh ta: “Đương nhiên, tôi là ai chứ, sau này tôi còn muốn làm bà chủ của anh nữa đấy! Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được tôi sao?”
Quản lý tân nhiệm ôm chút mong chờ: “Điền… bừa sao?”
Ngân Tô cười dung túng: “Bậy nào, công nhân của tôi rất ủng hộ công việc của tôi đấy nhé! Sao thế, công nhân của anh không ủng hộ anh sao?”
Quản lý tân nhiệm: “…”
Rõ ràng là tiến triển bên phía quản lý tân nhiệm không được thuận lợi như thế, cũng không biết có phải là do anh ta vừa mới được lên làm quản lý, chưa quen với thân phận mới của mình nên không biết sử dụng quyền uy của mình hay không.
Không biết quản lý tân nhiệm xây dựng tâm lý thế nào: “Cái đó… Vậy cô giúp tôi một chút nhé?”
Ngân Tô thu lại vẻ tươi cười, vô tình từ chối: “Không được.”
“???”
Không phải cô tốt bụng lắm sao? Không phải cô mềm lòng lắm à?!
Ngân Tô đứng dậy chuẩn bị rời đi, vỗ vỗ vai quản lý tân nhiệm: “Đây là khảo nghiệm của tổ chức với anh, nếu chút chuyện nhỏ này mà anh còn không làm được thì tôi giữ anh lại làm gì… Anh thấy có đúng không?”
Trong đôi mắt đen láy của cô gái dường như thấp thoáng ý cười, nhưng giọng nói dịu dàng ấm áp ấy lại ngập tràn sát khí.
Sau lưng NPC phát lạnh, nhớ tới đám xui xẻo bỏ mạng tối qua.
“Tôi… Tôi sẽ cố gắng.”
***
***
Ngân Tô lượn lờ đến chạng vạng tối nhưng vẫn không thu thập thêm được manh mối nào về giải thi đấu người đồng.
Khi cô còn đang lười biếng tới sát giờ tan làm, điện thoại trong văn phòng vang lên.
Đúng vậy, trong văn phòng của quản lý có một chiếc điện thoại bàn.
Lúc phát hiện cô từng dùng thử nhưng không thể quay số gọi đi được.
Đầu bên kia là giọng của một người phụ nữ, thông báo cô cầm đơn đăng ký, đúng bảy giờ tới họp.
Ngân Tô tới nhà ăn lấy một cái bánh bao rồi mới tìm người dẫn đường, vừa kịp giờ bước tới phòng họp.
Trong phòng họp có một chiếc bàn dài lớn, ngồi ở chủ vị là một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục nhân viên, trước ngực đeo một tấm thẻ công tác màu xanh.
Ánh mắt người phụ nữ quét tới cửa ra vào, rất là không vui khẽ hừ một tiếng: “Tới họp mà lề mà lề mề cái gì? Còn không mau vào đây, chỉ thiếu mấy người thôi đấy.”
NPC đằng sau Ngân Tô lập tức chạy chậm vào phòng họp, tìm chỗ ngồi xuống.
Ngân Tô thấy người phụ nữ kia không tỏ thái độ đặc biệt gì với quản lý tân nhiệm như cô thì cũng không gây chuyện, đi tới chỗ nhóm đàn em quản lý của mình, ngồi xuống.
Cô hạ giọng hỏi NPC bên cạnh: “Cô ta là chủ nhiệm hả?”
“… Phó chủ nhiệm.”
“…” Ngân Tô nghẹn lời: “Đừng nói là vẫn còn một phó giám đốc nhà máy đấy nhé?”
“Cái đó thì không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
“…”
Phó chủ nhiệm vẫn xụ mặt: “Đơn đăng ký điền hết rồi chứ? Nộp lên cho tôi.”
Tập hồ sơ lần lượt truyền lên, phó chủ nhiệm không nói gì, mở tập hồ sơ ra xem.
Càng xem, vẻ mặt càng trầm xuống, mãi cho tới khi nhìn thấy tập hồ sơ của Ngân Tô, vẻ mặt cô ta mới hòa hoãn lại một chút.
“Bốp” một tiếng, cô ta ném mạnh tập hồ sơ lên bàn, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người: “Lại thế nữa, mới được mấy người như thế này thôi sao? Lần nào đăng ký cũng không đủ chỉ tiêu, mấy người làm việc kiểu gì vậy hả?”
“Phó chủ nhiệm, công nhân không muốn tham gia, cái này không thể trách chúng tôi được…”
“Không trách mấy người thì trách ai?” Phó chủ nhiệm ném tập hồ sơ của Ngân Tô tới chính giữa: “Xem người ta làm sao lại đăng ký đủ chỉ tiêu? Bản thân không đủ năng lực, làm việc không ra gì lại còn chối bỏ trách nhiệm, tôi thấy cái chức quản lý của mấy người cũng không cần làm nữa đâu!”
Tập đơn đăng ký vung vãi ở giữa bàn như tát thẳng vào mặt bọn họ, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống nhưng oán khí quanh thân lại bốc lên ngùn ngụt.