Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô khiêm tốn nói: “Phó chủ nhiệm khen nhầm rồi, đều là nhờ công nhân trong nhà máy ủng hộ tôi, không có gì đáng để khoe khoang cả.”
“…”
Ánh mắt oán độc từ bốn phương tám hướng xung quanh đổ dồn lên người Ngân Tô, đây còn không phải khoe khoang thì là gì?
“Có quản lý công nhân thôi cũng không xong!” Phó chủ nhiệm không để ý chuyện Ngân Tô khoe khoang mà còn nói theo lời cô: “Một đám vô dụng.”
Phó chủ nhiệm mắng như tát nước thẳng mặt đám vô dụng, thỉnh thoảng còn xen vào vài câu khen ngợi Ngân Tô. Thế là oán hận đổ lên người Ngân Tô lại càng nhiều.
Người trong cuộc cũng vô cùng hưởng thụ, kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, thỉnh thoảng còn khiêm tốn phụ họa phó chủ nhiệm vài câu, bày ra cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí cậy người lên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhóm quản lý tân nhiệm: “…”
Cô ta điên rồi!
A! Cô ta vốn chính là đồ điên…
Trong phòng họp sóng ngầm cuộn trào, nhưng ngoại trừ tiếng mắng hung hăng của phó chủ nhiệm thì không còn âm thanh nào khác.
Phó chủ nhiệm hết giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Mà thôi, năm nay cũng chỉ có những người này. Tiếp theo nhớ dặn bọn họ chuẩn bị thật tốt, nguyên liệu có thể xin từ nhà máy vật liệu. Nguyên liệu khó mà có được, bảo các công nhân dự thi dùng cho cẩn thận.”
Phó chủ nhiệm bắt đầu nói quá trình dự thi.
Hai ngày đầu, nhà máy vật liệu sẽ mở kho, cho công nhân dự thi lựa chọn vật liệu phù hợp. Từ ngày thứ ba đến trước ngày bắt đầu bình chọn đều là thời gian chế tác.
Tất nhiên, không phải nói ngày thứ ba là không được chọn nguyên liệu nữa, chỉ là không thể xin từ nhà máy vật liệu. Nếu công nhân dự thi có cách tự xoay sở nguyên liệu thì cũng được chấp nhận.
Còn việc chế tác thì…
Có thể sử dụng thiết bị trong nhà máy nhưng không được làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của nhà máy.
Hơn nữa, người chơi cũng phải hoàn thành công việc của mình thì mới được phép chế tạo người đồng của bản thân.
“Đây là bảng phân ca trực mấy ngày tới, nhóm quản lý nhớ mà trực cho tốt, nếu để tôi bắt được ai lười biếng thì… Hừ!”
Phó chủ nhiệm ném một tờ bảng biểu lên bàn, ôm lấy đống phiếu đăng ký rồi thẳng thừng rời đi.
Ngân Tô định tìm phó chủ nhiệm để kết nối tình cảm một chút, ai ngờ cô ta vừa ra khỏi cửa đã biến mất tăm.
Ngân Tô thất vọng thở dài, chạy nhanh thế làm gì không biết.
Đúng lúc đó, Ngân Tô cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú, u ám lạnh lẽo từ sau lưng. Cô quay đầu nhìn về phía các quản lý khác trong phòng họp, nhướng mày cười: “Các bạn đồng nghiệp đây nhìn tôi như vậy làm gì? Bị nhan sắc của tôi mê hoặc rồi à?”
“…”
Nói năng linh tinh cái gì vậy?
Ngân Tô một tay chống cằm, có chút khổ não nói: “Mặc dù tôi biết mọi người rất thích tôi, nhưng yêu đương chốn công sở không hay lắm đâu, mọi người vẫn nên kiềm chế lại những tình cảm mãnh liệt đó thì hơn.”
“???”
Ai thích cô chứ?!
Một quản lý nào đó trừng mắt nhìn Ngân Tô đầy tức giận, lạnh giọng mỉa mai: “Cô lấy lòng phó chủ nhiệm thì có ích gì? Cô tưởng cô ta sẽ cho cô lợi lộc gì sao? Đừng có ngây thơ nữa!”
“Tôi đâu có định lấy lòng phó chủ nhiệm đâu.” Ngân Tô vô tội nói: “Tôi muốn giết cô ta cơ. Các đồng nghiệp thân mến, mọi người có muốn tham gia vào sự nghiệp vĩ đại của tôi không… Ê, đi đâu thế? Đừng đi mà, tâm sự chuyện sự nghiệp một chút đi.”
Nhóm quản lý rảo bước càng nhanh, không biết là sợ ngôn luận của cô liên lụy hay là sợ cô thật sự phát điên.
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại nhóm quản lý đàn em của cô.
“Thật chẳng có chút chí tiến thủ nào…” Ngân Tô quay đầu lại dạy dỗ đám đàn em: “Mấy người tuyệt đối không được học theo bọn họ.”
Đám đàn em nuốt nước bọt, do dự lên tiếng: “Liệu… liệu họ có đi cáo trạng không?”
“Cáo trạng à?” Ngân Tô khẽ hừ một tiếng đầy thích thú: “Thế thì càng hay.”
Ngân Tô còn mong phó chủ nhiệm hay chủ nhiệm gì đó đến tìm cô đây, như vậy chẳng phải là cô sẽ có cơ hội leo lên vị trí cao hơn sao?
Ngân Tô vẫy tay ra hiệu cho đàn em mang bảng phân ca trực lại, đó là bảng phân ca đêm, sắp xếp trong ba ngày, mỗi đêm cần 10 quản lý trực ban.
Lượt trực của ‘Chu Tiểu Đa’ được xếp vào đêm ngày kia.
Quy tắc nói ‘Quản lý sẽ không xuất hiện lúc tăng ca’, vậy thì cái bảng phân ca trực này là gì? Vậy nên quy tắc kia là sai sao?
Không đúng… không thể đánh đồng tăng ca với trực ca đêm được, đúng không?
Đã có ca đêm thì tất nhiên quản lý phải trực ban.
Tăng ca với trực ca đêm phải được phân biệt rõ ràng, cách ứng phó khi gặp quản lý trong hai trường hợp đó tất nhiên cũng khác nhau.
Rất tốt!
Không có lỗi chính tả nhưng bẫy thì không ít.
Ngân Tô nhét bảng chia ca vào túi, phất tay một cái, gọi đám đàn em: “Đi thôi.”
***
***
Buổi tối, Ngân Tô không làm gì hết, yên ổn ngủ một giấc đến sáng trong ký túc xá.
Còn phía người chơi thì không được suôn sẻ như vậy.
Tối qua có người chơi vì chưa hoàn thành công việc nên bị giữ lại làm thêm giờ, cũng có người chơi bị xếp trực ca đêm.
Tuy vậy, nhờ có kinh nghiệm từ đêm đầu tiên, dù có nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng thì bọn họ cũng không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Dù họ đã hết sức cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn có người dẫn quản lý tới.
Nhớ đến quy tắc, họ thử từ chối quản lý và cái kết chính là bị ném thẳng vào lò luyện đồng.
Bị quản lý dẫn đi, bọn họ không rõ sẽ đối mặt với điều gì nhưng nếu từ chối thì sẽ chết ngay lập tức.
Vậy là từ chối sẽ chết, không từ chối cũng chết.
Cách duy nhất để giữ mạng chính là đừng phạm sai lầm… Nhưng trong môi trường như vậy, bị ảo giác, đồng nghiệp NPC luôn rình rập, thần kinh thì căng như dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.
Hai ngày đầu còn có thể gắng gượng nhưng về sau thì sao?
Thời gian trôi qua, trạng thái của họ sẽ chỉ ngày càng tệ hơn, dù là người chơi kỳ cựu cũng chưa chắc có thể trụ vững.
Hiện tại nơi an toàn nhất chính là nhà máy kiểm soát chất lượng, có một ‘người của mình’ làm quản lý, lại còn có thể trộm thành quả của đồng nghiệp, dễ dàng hoàn thành công việc mà không gặp rủi ro.
Mọi người lúc này đều hối hận vì khi trước không tích cực chọn thẻ công tác màu đỏ.
Không chỉ phía nhà máy có vấn đề mà khu ký túc xá cũng xảy ra chuyện, tối qua lại có hai người chơi chết không tiếng động.
Ngay cả khi nhóm người chơi lão làng thay nhau canh gác cũng không phát hiện ra người kia chết lúc nào, chết như thế nào.
Tổng cộng đêm qua đã chết 4 người chơi nhưng chỉ lấy được một quy tắc —— do người bị ném vào lò luyện đồng đóng góp.
【Đừng tin tưởng chủ nhà nhà máy mặc đồng phục công nhân.】
Hiện tại số người sống sót:
Nhà máy sản xuất: 11 người.
Nhà máy vật liệu: 7 người.
Nhà máy kiểm nghiệm: 5 người.
Nhà máy sửa chữa: 2 người.
Lúc này Ngân Tô đang ngồi trong văn phòng quản lý của nhà máy kiểm nghiệm, nghe Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu kể lại tình hình đêm qua.
Cô không có phản ứng gì, biểu cảm lạnh nhạt, rõ ràng không mấy quan tâm đến chuyện người khác gặp phải.
Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ từ ánh mắt đối phương. Vị đại lão này không thể nói là thiện hay ác, nếu họ cung cấp manh mối có giá trị, cô cũng sẽ công bằng trao đổi lại thông tin có ích.
Nhưng chỉ dừng ở mức giao dịch lợi ích, không hơn.
Lúc này Ngân Tô đang nhìn bảng phân ca nhân viên trước mặt. Tối qua khi cô rời đi vẫn chưa có, sáng nay đến thì đã đặt trên bàn.
Xem ra quản lý không có quyền trong chuyện phân ca.
“Đây là bảng phân ca mới, mấy người xem đi.” Ngân Tô đưa thẳng bảng phân ca cho bọn họ.
Thẩm Thập Cửu lập tức chân chó nhận lấy, đọc nhanh như gió liếc qua nội dung: “Ngày mai với ngày kia đều phải trực đêm?”
“Khớp với nhật ký của Trương Thiên Văn.” Ninh Phồn trầm tư nói: “Cứ cách ba ngày thì có hai ngày trực đêm, mà số lượng công nhân trực ca đêm lại ít… Xem ra cách làm trước đó của chúng ta không còn hiệu quả nữa rồi.”
Ban ngày có hơn ba mươi người, lén tráo người đồng của bốn người thì rất dễ.
Nhưng ca đêm cộng thêm bọn họ chỉ có tổng cộng là tám người, tức là bọn họ phải tráo tất cả người đồng của bốn người còn lại…