“Được rồi, tất cả im lặng!” Thẩm Thập Cửu đè Hoàng Trí Vũ đang dần mất kiểm soát lại, “Đã không ai chịu nhận, vậy thì kiểm tra cơ thể.”
Cái gọi là kiểm tra cơ thể mà Thẩm Thập Cửu nói chính là rạch da để kiểm tra xem phần thịt bên trong có bị hoá người đồng hay không.
Bọn họ không có cách kiểm chứng nào nhanh hơn, nhóm người chơi kỳ cựu đều đồng ý sử dụng phương pháp này.
Người chơi mới không có tiếng nói, chỉ có thể chấp nhận.
Quá trình tuy đau đớn nhưng so với việc bị nghi ngờ là hung thủ giết người thì chút đau này vẫn có thể chịu đựng được.
Thế nhưng sau một vòng kiểm tra, lại không phát hiện ai có dấu hiệu bị hoá người đồng.
Đám đông lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chuyện này là sao?”
“Mọi người đều không có vấn đề gì…”
“Vậy Trần Nghĩa chết như thế nào?”
“Có phải anh ta vi phạm quy tắc nào khác không?”
“Tôi đã cảm thấy anh ta là lạ từ trước rồi…”
Liễu Nhạn Lai đứng bên cạnh Ninh Phồn, liếc nhìn đám người đang thì thầm bàn tán, giọng trầm thấp: “Cơ thể của Thượng Ngải Thanh lúc đó vẫn chưa hoàn toàn bị hóa đồng nên cách này chưa chắc đã hiệu quả.”
Cơ thể của người chơi bị đổi đồng phục sẽ trải qua quá trình hóa đồng, để toàn thân bị hóa đồng như Thái Kỳ Văn cần một khoảng thời gian.
Nhưng ngay đêm hôm Thái Kỳ Văn bị đổi đồng phục đã có người chơi thiệt mạng, vì thế nên cơ thể chưa hoàn toàn bị hóa đồng không có nghĩa là không có nguy hiểm.
“Quan trọng nhất là, người đó có khả năng là người chơi kỳ cựu.” Ninh Phồn chống tay lên trán, giọng khàn khàn: “Nếu không tìm ra được kẻ đó, cả đội sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.”
Liễu Nhạn Lai trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tìm Chu tiểu thư được không? Lần trước chẳng phải cô ấy có thể phân biệt được là ai có vấn đề sao?”
Ninh Phồn cảm thấy cách này khả thi, chỉ cần vị đại lão kia vẫn nhận điểm tích lũy thì họ có thể giao dịch với cô ấy.
Hai người chia nhau hành động, Thẩm Thập Cửu cùng các người chơi kỳ cựu khác dẫn những người còn lại đến nhà máy sửa chữa, cũng để cho bọn họ tự chứng minh bản thân nhằm tìm ra đối tượng khả nghi.
Còn hai người họ thì đi tìm vị đại lão kia.
***
***
Ninh Phồn và Liễu Nhạn Lai không tìm được Ngân Tô, hoàn toàn không biết cô đã đi đâu. Cuối cùng, Ninh Phồn chợt nảy ra một ý, đề nghị đến nhà ăn chặn người.
Cách làm này tuy có chút đánh cược nhưng thực tế chứng minh Ninh Phồn đã đoán đúng.
Ngân Tô đúng giờ bước vào nhà ăn, phía sau còn có một NPC lạ mặt đi theo.
NPC chủ động đi lấy cơm cho Ngân Tô còn cô thì tự tìm chỗ ngồi, trên tay đang lật xem một quyển gì đó trông giống album ảnh.
Trước mặt Ngân Tô bỗng tối sầm lại, cô ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, mỉm cười nhã nhặn: “Là hai người à, buổi tối tốt lành.”
“… Buổi tối tốt lành.”
Liễu Nhạn Lai với Ninh Phồn đều nhìn thấy thẻ công tác trước ngực Ngân Tô đã đổi màu, biến thành màu xanh lam.
Cô… Lại thăng chức rồi sao?
Liễu Nhạn Lai đè nén sự nghi ngờ trong lòng, hỏi: “Chu tiểu thư, bọn tôi có thể ngồi chứ?”
“Cứ tự nhiên.”
Ngân Tô khép cuốn album lại, đè dưới cổ tay, nhướng mày nhìn hai người họ: “Hai người có chuyện gì sao?”
Hiện tại cô đã là chủ nhiệm, thật ra hoàn toàn có thể sai người mang cơm đến văn phòng, không cần tự mình đến nhà ăn.
Chẳng qua Ngân Tô cảm thấy nên chia sẻ niềm vui thăng chức với nhóm cấp dưới một chút.
Cấp dưới còn chưa thấy đâu đã đón tiếp người chơi trước.
“Đúng là có chút việc.” Ninh Phồn cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ mục đích của họ.
Giúp họ xác định xem ai có vấn đề đối với Ngân Tô mà nói chẳng phải chuyện gì to tát.
Huống chi họ còn trả điểm tích lũy, thế nào cô cũng là người có lời.
“Nhưng bây giờ thì không được, tôi còn việc quan trọng hơn.”
Trong mắt Liễu Nhạn Lai hiện lên chút sốt ruột, bọn họ có thể chờ nhưng những người khác thì sao?
Thế nhưng, đối mặt với vị đại lão có thể nổi điên bất cứ lúc nào này, Liễu Nhạn Lai cũng không dám nói gì thêm.
“Không biết việc quan trọng hơn của Chu tiểu thư là?”
“Là chia sẻ niềm vui được thăng chức thành chủ nhiệm với cấp dưới của tôi đó.” Ngân Tô mỉm cười, phất tay một cái rất có phong thái chủ nhà: “Hôm nay tôi mời, cứ thoải mái ăn uống.”
Liễu Nhạn Lai: “??” Chủ… Chủ nhiệm?
Ninh Phồn: “…” Nếu cô ấy đoán không lầm thì nhà ăn này vốn dĩ đâu có thu tiền.
Không phải… Trong lòng vị đại lão điên khùng này, việc chia sẻ niềm vui được thăng chức chủ nhiệm với đám NPC cấp dưới còn quan trọng hơn cả người chơi sao?
Hai người nghẹn lời trước nhận thức này, nhìn cô bằng ánh mắt khó diễn tả thành lời.
Tiểu Đào bưng cơm trở về, nhẹ nhàng đặt khay xuống trước mặt Ngân Tô, thái độ vừa cung kính vừa cẩn trọng.
Các quản lý khác lần lượt bước vào nhà ăn, vừa nhìn thấy Ngân Tô liền sầm mặt ngay tại chỗ, cuối cùng đành phải mang vẻ mặt như vừa mất cha mẹ, chậm rì rì đi tới.
Đại ma vương này sao vẫn chưa quên bọn họ vậy… Đáng ghét!
Sao cô vẫn còn chưa chết chứ!!
Thế là cuối cùng, Ninh Phồn và Liễu Nhạn Lai được vinh dự kẹp giữa một đám NPC quản lý, ánh mắt kỳ quặc xen lẫn ác ý của bọn họ cứ liên tục quét về phía hai người.
“Các người nhìn họ làm gì?” Ngân Tô gõ bàn một cái, thu hút ánh mắt mọi người về phía mình: “Hôm nay tôi đã được lên chức chủ nhiệm, bước tiếp theo chính là làm chủ nhà máy này. Các vị, mục tiêu của chúng ta sắp thành hiện thực rồi, chẳng lẽ các người không thấy vui cho tôi sao?”
Nhóm quản lý: “…”
A.
Cho dù trong lòng có trăm mối bất mãn cùng oán hận thì lúc này cũng phải cúi đầu, rào rào bắt đầu vỗ tay.
Ninh Phồn: “…”
Liễu Nhạn Lai: “…”
Biết là cách cô ở chung với NPC rất kỳ quái, nhưng không ngờ lại quái dị đến mức này.
Bọn họ rốt cuộc là vô tình lạc vào hiện trường tụ họp của giáo phái X nào vậy!
May mà Ngân Tô chỉ phát điên có hai phút, rất nhanh sau đó đã bắt đầu giao chiến với đồ ăn, cũng nhanh chóng kết thúc trận chiến, cầm lấy cuốn album trên bàn: “Đi thôi.”
Ninh Phồn và Liễu Nhạn Lai sững người một chút, suýt thì không kịp phản ứng.
***
***
Ngân Tô theo hai người đến nhà máy sửa chữa, nhờ có người của họ làm quản lý nên hiện tại trong nhà máy chỉ còn lại người chơi, tất cả NPC khác đều đã tạm thời bị điều đi.
Không khí trong nhà máy lúc này vô cùng nặng nề.
Tất cả mọi người đều giữ khoảng cách với nhau, tình đồng đội vất vả lắm mới xây dựng được trong mấy ngày qua, giờ đã bị những kiêng kị, ngờ vực vô căn cứ thay thế.
Ngân Tô đi sau Ninh Phồn cùng Liễu Nhạn Lai bước vào, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng như vậy.
Ngân Tô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào buổi tối các vị.”
Mọi người: “…”
Không ai đáp lại.
Chỉ có Thẩm Thập Cửu nhe hàm răng trắng bóc ra cười, vẫy vẫy tay với Ngân Tô, có lẽ vì bầu không khí quá đáng sợ nên cậu ta cũng không dám cất tiếng.
Trước khi Ngân Tô đến, mọi người đã trải qua hai vòng tự kiểm tra, nhưng đến cuối cùng, ai cũng từng có lúc rời khỏi nhóm một mình, không ai có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân.
Ánh mắt Ngân Tô bình tĩnh lướt qua đám người.
Tuy sắc mặt nhóm người chơi kỳ cựu tuy có tái nhợt nhưng biểu cảm vẫn trấn định tự nhiên.
Trong số người chơi mới, đã có người đang đứng bên bờ vực sụp đổ, vành mắt đỏ bừng, môi trắng bệch. Nghi ngờ, bất an, sợ hãi, đủ loại cảm xúc thay nhau hiện lên trên gương mặt họ.
【Chu Nhược Sương · Người chơi】
【Hoàng Trí Vũ · Người chơi】
【…】
【Ngụy Nguyên Dao · Người chơi】
【Tân Chí · Người chơi】
【Liễu Nhạn Lai · Người chơi】
【Thẩm Thập Cửu · Người chơi】
【Ninh Phồn · Người chơi】
Ngân Tô thu lại ánh mắt, nhìn sang Ninh Phồn: “Bọn họ đều không có vấn đề.”
Ninh Phồn nghe được đáp án này không những không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại, tâm trạng càng trở nên trĩu nặng.
Bọn họ không có vấn đề… Vậy thì người có vấn đề là ai?
Ninh Phồn quay đầu hỏi Thẩm Thập Cửu: “Thi thể của Trần Nghĩa đâu?”
Thẩm Thập Cửu: “Vẫn ở chỗ lúc trước.”
Cả nhóm vội vã đến nơi phát hiện thi thể Trần Nghĩa, nhưng hiện trường đã sạch sẽ, không còn gì hết.
“Có phải bị NPC xử lý rồi không?”
“Giờ cũng đã tối rồi, cho dù NPC không xử lý thì chắc cũng đã bị hệ thống làm mới xóa đi rồi?”
“Cũng có khả năng anh ta chưa chết…”