Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 813

Liễu Nhạn Lai và Ninh Phồn lục soát khắp căn phòng một lượt, Ninh Phồn tìm thấy một cánh cửa ngầm.

Toàn bộ quy trình chế tạo người đồng phiên bản từ 1 đến 13 đều được bày ra trên bàn, hai người lập tức phát hiện ra.

Liễu Nhạn Lai nhìn chằm chằm vào những túi tài liệu xếp thành hàng trên bàn, rất chắc chắn nói: “Tôi cảm thấy vị Chu tiểu thư kia từng đến đây.”

Ninh Phồn cũng có cảm giác như vậy.

“Anh nói xem, có phải cô ấy cố ý để những thứ này ở đây không?” Trong tình huống bình thường, NPC sẽ không lộ liễu phô bày những thứ này ra như vậy.

“Có lẽ vậy.” Ninh Phồn không thể hiểu nổi vị đại lão kia.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định làm việc chính trước.

“Nhiều bản như thế? Nội dung hình như đều na ná nhau, cũng có chút khác biệt… nhưng không lớn. Cái nào mới là đúng?”

“Cứ mang hết đi, về rồi đối chiếu sau.”

Ninh Phồn cảm thấy nếu những thứ này là do đại lão cố ý để lại, vậy thì tức là cô chẳng hề để tâm đến chúng; còn nếu đại lão không phát hiện ra thì sau này lúc gặp có thể trả lại cho cô.

“Ừ.”

Liễu Nhạn Lai thu dọn đồ, sau đó lục soát toàn bộ văn phòng lại một lần nữa, tiếc là không phát hiện thêm manh mối nào hữu ích.

Sau khi xác định không bỏ sót gì, hai người mới rời khỏi văn phòng.

Rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm được một lúc, thần kinh căng thẳng của họ mới hơi được thả lỏng.

Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là tốt nhất… 

Ninh Phồn nói: “Không biết bên mấy người Thẩm Thập Cửu tiến triển ra sao rồi.”

“Thiên phú của Chu Nhược Sương là hệ khống chế, có cô ấy hỗ trợ thì không có vấn đề gì lớn.”

“Chúng ta mau quay về thôi.” Ninh Phồn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Liễu Nhạn Lai khẽ gật đầu, tuy cảm thấy bên kia chắc sẽ không sao nhưng nhanh chóng hội hợp với những người khác vẫn tốt hơn.

Hai người không nói thêm gì nữa, quay lại theo đường cũ.

“Ninh Phồn.”

Ninh Phồn đột nhiên nghe thấy Liễu Nhạn Lai gọi mình một tiếng, nhưng sau đó lại không còn nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Nhạn Lai nữa.

Cô ấy quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Nhạn Lai đang đứng cách mình khoảng ba mét, nghiêng đầu nhìn về phía bên phải.

Bên đó là một ngã rẽ.

Lúc nãy khi đi ngang qua, Ninh Phồn cũng đã liếc nhìn thử, bên trong rất tối nhưng không có gì bất thường.

Ninh Phồn không lên tiếng, men theo phía bên kia lặng lẽ đi qua.

Liễu Nhạn Lai vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm lối đi đó, cô giơ tay ra hiệu cho Liễu Nhạn Lai.

Liễu Nhạn Lai không có phản hồi nhưng lại bất ngờ vọt thẳng vào trong lối rẽ.

Ninh Phồn nhíu mày, cũng lập tức đuổi theo.

Xuyên qua lối đi là một hành lang khác, Liễu Nhạn Lai không chạy quá xa, đang cảnh giác quan sát xung quanh.

Ninh Phồn không phát hiện thấy gì, đành lên tiếng: “Liễu Nhạn Lai, có chuyện gì vậy?”

Liễu Nhạn Lai chậm rãi nhìn về phía Ninh Phồn, nói: “Tôi thấy một người đồng.”

Ninh Phồn hơi hít sâu một hơi, kéo Liễu Nhạn Lai rời đi: “Rời khỏi đây trước đã.”

Ra khỏi những lối đi quanh co trong nhà máy, quay lại con đường bên ngoài, lúc này Ninh Phồn mới hỏi: “Người đồng đó trông như thế nào?”

“Trông chỉ là một người đồng bình thường, nhưng nó lại nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt…”

Người đồng chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, không có hành động nào khác, nhưng khi anh ta lao tới, người đồng đó lại xoay người bỏ chạy.

“Có khác gì so với mấy người đồng tối qua không?”

“Về bề ngoài thì không khác mấy, nhưng cảm giác mang lại thì khác.” Liễu Nhạn Lai không biết phải diễn tả cảm giác đó thế nào, chỉ là ngay khi nhìn thấy nó, liền cảm thấy nó rất khác biệt.

Trong đội, người nhìn thấy người đồng không chỉ có một mình Liễu Nhạn Lai.

Kể từ sau khi Trương Diểu nhìn thấy người đồng trong nhà vệ sinh, sau đó còn có mấy người nữa cũng từng thấy người đồng.

Tuy nhiên, những người đồng này đều chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, không gây ra tổn hại thực sự nào.

Nhưng chỉ cần so sánh một chút sẽ nhận ra, mấy ngày trước, những người nhìn thấy người đồng đều là người chơi mới.

Không tính đến đám người đồng tối qua, chưa có người chơi kỳ cựu nào nói mình từng nhìn thấy người đồng.

Vì vậy… 

“Là ô nhiễm.” Liễu Nhạn Lai liếc nhìn bộ đồng phục bẩn thỉu trên người: “Mức độ ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng.”

Cả hai người đều cảm thấy lòng trĩu nặng, hôm nay đã là ngày thứ năm…

Chỉ còn lại hai ngày.

Thế nhưng họ vẫn chưa tìm ra chìa khóa để qua ải.

Hai người quay lại điểm tập hợp tạm thời, còn đang thấy lạ vì không thấy ai thì từ phía xa đã có người chạy tới.

“Anh Liễu, chị Phồn.” Ngụy Nguyên Dao tết tóc đuôi sam gọi một tiếng: “Xảy ra chuyện rồi, Trần Nghĩa chết rồi.”

“Chết thế nào?”

“Hai người đến xem đi…”

Ngụy Nguyên Dao dẫn họ đi về một hướng khác, cuối cùng đẩy cửa một căn phòng, bên trong là một căn phòng trống.

Những người chơi còn lại đều đang ở trong phòng.

Trên mặt đất là thi thể của Trần Nghĩa.

Anh ta nằm sấp dưới đất, trên người không thấy có bất kỳ vết thương nào nhưng trên sàn lại có những vết máu để lại do cào cấu.

Sau bữa trưa hôm nay, mọi người chia nhau hành động.

Thẩm Thập Cửu, Phong Trường Đình, Chung Đạt cùng ba người chơi kỳ cựu bên phía Liễu Nhạn Lai, cộng thêm một người chơi kỳ cựu là thợ sửa chữa cùng nhau thực hiện kế hoạch xử lý cấp trên.

Mọi người hành động cùng nhau, quá trình không mấy suôn sẻ, có người bị thương nhưng không ai thiệt mạng.

Họ đã giết được quản lý của nhà máy sửa chữa, đồng thời giúp những nhân viên khác lấy được thẻ công tác của thợ sửa chữa.

Chỉ là, trong lúc phân phát thẻ công tác, họ phát hiện Trần Nghĩa đã biến mất, không ai để ý Trần Nghĩa biến mất từ lúc nào.

Đến khi họ tìm thấy Trần Nghĩa, thì phát hiện anh ta đã chết rồi.

“Không thấy quy tắc tử vong nào.” Thẩm Thập Cửu kéo Ninh Phồn sang một bên, thấp giọng nói: “Nhưng từ lúc người cuối cùng nhìn thấy Trần Nghĩa đến khi chúng ta tìm được anh ta còn chưa đầy một tiếng.”

Ninh Phồn hiểu được ý mà Thẩm Thập Cửu muốn nói.

Có người đã tìm thấy Trần Nghĩa trước họ… Hoặc nói đúng hơn, lúc Trần Nghĩa chết, đã có người ở bên cạnh anh ta.

“Quan trọng nhất là, cách Trần Nghĩa chết giống hệt như người chơi chết trong ký túc xá trước đó.”

Bên kia, Liễu Nhạn Lai cũng đã nghe xong lời thuật lại của những người khác, đang ngồi xổm bên cạnh thi thể Trần Nghĩa, kiểm tra tình trạng cơ thể anh ta.

Liễu Nhạn Lai quay đầu nhìn về phía Ninh Phồn, hai người tạm thời đóng vai trò chỉ huy, ánh mắt giao nhau nhưng không ai lên tiếng.

Trong đội… Lại có người bị thay đổi đồng phục.

Ninh Phồn đưa mắt nhìn về phía những người khác.

Nhà máy kiểm nghiệm tính tới giờ vẫn chưa thiếu người nào. Thẩm Thập Cửu, Chung Đạt, Phong Trường Đình, bản thân cô ấy cộng thêm Ngân Tô đã lên chức quản lý ngay ngày hôm sau, vẫn giữ được kỷ lục không ai thương vong.

Thợ sửa chữa cũng không có tổn thất, luôn duy trì ở mức hai người.

Còn lại là công nhân bình thường, nhà máy sản xuất còn 6 người sống sót, nhà máy vật liệu còn lại 4 người.

Trong đó, đội do Liễu Nhạn Lai dẫn đầu có 4 người chơi kỳ cựu, số còn lại đều là người chơi mới.

Ninh Phồn lướt nhìn từng gương mặt mệt mỏi, sợ hãi, kinh hoàng, bất an, tê dại… Đủ mọi loại cảm xúc hợp lại tạo thành dáng vẻ hiện giờ của họ.

“Cái chết của anh ta giống hệt với mấy người chết trong ký túc xá mấy hôm trước. Trong chúng ta chắc chắn có người đã bị đổi đồng phục, là ai thì tự đứng ra đi!”

Người lên tiếng là người chơi mới Hoàng Trí Vũ, anh ta đột ngột bước ra, giọng nói đã có phần mất kiểm soát.

Lời của Hoàng Trí Vũ khiến mọi người kịp phản ứng lại, lập tức trở nên cảnh giác, bắt đầu quan sát những người bên cạnh mình.

“Đúng đấy, rốt cuộc là ai bị đổi đồng phục?”

“Nếu thực sự đã bị đổi rồi, bây giờ đứng ra, có lẽ chúng ta vẫn còn cách giải quyết khác.”

Mọi người thi nhau lên tiếng nhưng không ai chịu thừa nhận.

Giọng của Hoàng Trí Vũ càng lúc càng lớn: “Là ai! Rốt cuộc là ai! Đừng có ích kỷ như vậy, mày muốn hại chết tất cả chúng tao sao?!”

Anh ta lao về phía người chơi gần nhất, túm lấy vai người đó, gào lên giận dữ: “Là mày? Là mày đúng không? Có phải là mày không?!”

“Không… Không phải tôi.”

“Tôi không bị đổi đồng phục, không phải tôi.”

Bình Luận (0)
Comment