Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 812

Ngoài cửa.

Bàn tay phó chủ nhiệm đặt trên vai NPC mặc đồng phục không có thẻ công tác, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bên trong cửa là những âm thanh rầm rầm bịch bịch liên tiếp.

Cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi lần NPC muốn di chuyển đều bị phó chủ nhiệm đè lại, hai người chỉ có thể giằng co ở bên ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, NPC nghe thấy bên trong không còn âm thanh gì nữa. Một lát sau, cửa phòng mở ra.

Trong phòng hệt như có một trận bão càn quét, đồ dùng bên trong không một cái nào còn nguyên vẹn. Trên tường, trên mặt đất đầy rẫy các vết lõm.

Mà chủ nhiệm của cô ta lúc này đang gục trong vũng máu, hai mắt trợn trừng như thể không tin mình lại chết như vậy.

Công nhân mặc đồng phục kia bước từ bên trong ra, một tay đút túi, tay kia cầm một ống thép nhỏ máu.

Cô đi tới, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, lập tức nở một nụ cười xán lạn.

NPC sững sờ một chút, sau đó cô ta chỉ nghe thấy công nhân đứng đối diện kia bỗng hạ giọng: “Giết cô ta.”

Ánh mắt NPC liếc qua, trông thấy bên cạnh vách tường có thứ gì đó màu đen đang tràn xuống, chúng hệt như nấm mốc, sinh trưởng cực nhanh.

NPC vô thức muốn thoát khỏi khống chế của phó chủ nhiệm.

Nấm mốc màu đen đã tới ngay phía sau cô ta, NPC bị phó chủ nhiệm đè lại không thể động đậy lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Nhưng ngay lúc này, cô ta cảm thấy tay phó chủ nhiệm đột nhiên buông lỏng, NPC vốn đã buông xuôi ngay lập tức né sang bên cạnh.

NPC quay đầu liền thấy ngực phó chủ nhiệm bị lưỡi dao màu đen sắc bén đâm xuyên, vẻ mặt cô ta như thể không thể tin nổi, lại như đang phẫn nộ.

“Cô…”

“Phó chủ nhiệm, sao cô lại có thể tin tôi chứ.” Ngân Tô vẫy tay với cô ta: “Lần sau đừng ngây thơ như vậy nữa nhé.”

Sắc mặt phó chủ nhiệm bỗng chốc trở nên dữ tợn, thân thể ngã chúi về phía trước, lưỡi dao đen kịt sắc bén rút khỏi cơ thể, cô ta liền quay người bỏ chạy.

NPC nhìn đám nấm mốc đen đuổi theo, rồi lao vào giao chiến với phó chủ nhiệm ở đầu hành lang bên kia.

Cô ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn người con gái đang tựa cửa.

Cô gái vẫy tay với cô ta, giọng nói dịu dàng lạ thường: “Lại đây.”

Con đường ra ngoài chỉ có một, mà lúc này lối ra đó đã bị những thứ nấm mốc kỳ dị và phó chủ nhiệm chặn mất…

Không còn lựa chọn.

Cô ta bước từng bước nặng nề, đi về phía cô gái kia.

“Tôi… Tôi không biết gì hết.”

“Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ cảm ơn cô tử tế.” Ngân Tô khoác tay lên vai NPC, “Cô tên là gì?”

“Tiểu… Tiểu Đào.”

“Ừ, Tiểu Đào.” Ngân Tô dắt cô ta đi vào trong phòng: “Từ giờ trở đi, cô chính là phó chủ nhiệm.”

“… Hả?”

Hiển nhiên là Tiểu Đào bị ‘món quà bất ngờ’ này làm cho choáng váng.

Phó chủ nhiệm đấy… 

Bình thường cô ta chỉ là nhân vật đóng vai trò như ‘thư ký’ của chủ nhiệm, gọi thì phải đến, sai việc thì phải làm, công việc rối rắm phức tạp nhưng lại chẳng có bao nhiêu quyền lợi.

Tiểu Đào nuốt nước bọt: “Phó chủ nhiệm… Cô ta…”

Ngân Tô: “Cô ta sắp chết rồi, cô có muốn thay thế cô ta không?”

“Tại… Tại sao chứ?” Tiểu Đào không hiểu, tại sao cô lại muốn mình làm phó chủ nhiệm?

“Đừng hỏi nhiều tại sao như vậy, biết càng ít, mới càng sống lâu.” Ngân Tô bóp cằm Tiểu Đào, ép đầu cô ta nhìn về phía ngoài cửa: “Cô muốn bước theo vết xe đổ của cựu phó chủ nhiệm sao?”

Lúc này phó chủ nhiệm đã bị đám nấm mốc kia hoàn toàn vây chặt, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra ngoài, nấm mốc đang chậm rãi từng chút từng chút nuốt chửng cô ta.

“…”

“Hiểu rồi chứ?”

Tiểu Đào gật đầu.

Quái vật tóc nhanh chóng trở lại, đưa tấm thẻ công tác màu xanh cho Ngân Tô.

Ngân Tô tự tay ghim tấm thẻ lên đồng phục của Tiểu Đào: “Tôi có thể cho cô làm phó chủ nhiệm thì cũng có thể khiến cô trở thành cựu phó chủ nhiệm. Cho nên, tuyệt đối đừng phản bội tôi.”

“Không… Không đâu.”

“Ngoan lắm.” Ngân Tô buông cô ta ra, “Cô từng đi theo cựu chủ nhiệm, chắc phải biết quy trình chế tạo người đồng ở đâu chứ nhỉ?”

“Quy trình chế tạo người đồng?”

“Không biết sao?”

“Biết… Biết ạ.”

Tiểu Đào vội vã đi tới góc trong cùng văn phòng, tìm được cơ quan rồi ấn mở một cánh cửa ngầm.

Ngân Tô đi theo vào, phát hiện không gian sau cửa ngầm cũng rất rộng lớn, hơn nữa so với khu văn phòng bên ngoài thì nơi này được trang bị đầy đủ hơn nhiều.

Hiển nhiên nơi này mới là chỗ làm việc thường ngày của chủ nhiệm.

Ngân Tô kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Đào thì lục lọi trong chiếc tủ bên cạnh một lúc, rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho Ngân Tô.

【Quy trình chế tạo người đồng · Phiên bản thứ 13.】

“Đây là phiên bản mới nhất sao?”

Tiểu Đào có phần kinh ngạc, dường như không ngờ Ngân Tô đến cả chuyện này cũng biết. Cô ta vội vàng gật đầu: “Vâng, đây là quy trình chế tạo mới nhất hiện nay của nhà máy.”

“Còn mấy phiên bản trước đâu? Lấy cho tôi xem thử.”

Tiểu Đào lập tức chạy tới kệ sách bên cạnh lục tìm, lôi ra từ nhiều chỗ khác nhau, cuối cùng đặt trước mặt Ngân Tô từ bản 1 đến bản 12, không thiếu cái nào.

Ngân Tô: “…”

Tốt lắm, ngay cả bọn quái vật cũng hiểu đạo lý không nên bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ.

Ngân Tô so sánh một lượt, nhận ra mỗi lần cập nhật quy trình đều có đôi chút khác biệt, nhưng ba bước quy trình chính thì không có vấn đề.

Lý do lần trước cô thất bại là vì thiếu mất một bước then chốt —— Một loại sáp đặc chế, dùng để bảo vệ vật liệu.

Không được phủ lớp sáp này, vật liệu sẽ không chịu nổi nhiệt độ cao, lập tức bị nung chảy.

Ngân Tô xem bản quy trình chế tạo phiên bản thứ 13 trước mặt, ngón tay đặt trên mu bàn tay cái có cái không gõ gõ.

“Cô có biết ông chủ đang ở đâu không?”

“Dạo gần đây ông chủ không có ở trong xưởng.” Tiểu Đào lập tức trả lời.

Ngân Tô đã chẳng còn thấy lạ gì nữa, “Ồ, thế khi nào ông chủ quay lại?”

“Không biết…” Tiểu Đào ngập ngừng một chút, rồi như sực nhớ ra điều gì đó: “Chắc chắn sẽ quay về vào giải thi đấu người đồng, ông chủ phải đích thân bình chọn.”

“Cô biết văn phòng của ông chủ ở đâu không?”

“Biết, tôi thường mang tài liệu đến đó giúp chủ nhiệm.”

Ngân Tô nắm lấy tay Tiểu Đào, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Tôi biết ngay việc giữ cô lại là chính xác mà. Mong là cô sẽ luôn hữu dụng như thế này.”

Tiểu Đào lại chẳng thấy vui chút nào, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nếu… Nếu như không còn hữu dụng thì sao?”

“Nếu không còn hữu dụng thì tất nhiên sẽ giống như cựu phó chủ nhiệm và cựu chủ nhiệm rồi.” Ngân Tô buông tay cô ta ra, tựa lưng lên ghế, xoay ghế nửa vòng, cô mỉm cười chăm chú nhìn cô ta: “Rác rưởi thì nên nằm yên trong thùng rác.”

Trước mắt Tiểu Đào lập tức hiện lên gương mặt chết không nhắm mắt của chủ nhiệm và phó chủ nhiệm.

Không…

Cô ta không muốn trở thành như vậy.

Tiểu Đào rũ mắt, khẽ nói: “Tôi… Tôi sẽ hữu dụng.”

“Ừm, tôi tin cô.” Ngân Tô đứng dậy, “Đi thôi, dẫn tôi đến văn phòng của ông chủ.”

***
***

Liễu Nhạn Lai và Ninh Phồn băng qua hành lang tối tăm, đẩy cánh cửa chưa khép chặt, một căn phòng ngổn ngang hiện ra trước mắt họ.

Liễu Nhạn Lai quay đầu hỏi Ninh Phồn: “Cô chắc chắn đây là văn phòng của chủ nhiệm chứ?”

Ninh Phồn mở tấm bản đồ trong tay, xác nhận lại lần nữa: “Chính là chỗ này.”

Đây là tấm bản đồ khu nhà máy mới mà Chung Đạt và Phong Trường Đình vừa nhận được hôm nay sau khi hoàn thành một nhiệm vụ phụ.

Trên bản đồ ghi chú rất chi tiết, bao gồm cả vị trí cụ thể của văn phòng chủ nhiệm và văn phòng của chủ nhà máy.

Ai ngờ lúc bọn họ tìm tới lại thấy cảnh tượng thế này.

Nếu bản đồ không sai…

Liễu Nhạn Lai: “Chẳng lẽ… Là cô ấy làm?”

Ninh Phồn liếc nhìn căn phòng một cái, trong phòng rõ ràng có dấu vết của một trận đánh nhưng lại không hề có máu…

Bình Luận (0)
Comment