Sau bữa trưa, Ngân Tô nhận được thông báo đi gặp chủ nhiệm.
Không tìm được chủ nhiệm thì sao chứ, để chủ nhiệm đến tìm cô là được rồi.
NPC dẫn đường là một người phụ nữ, mặc dù mặc đồng phục công nhân nhưng trên quần áo lại không hề có bất kỳ thẻ công tác nào.
“Cô giữ chức vụ gì vậy?”
“Đi theo chủ nhiệm bao lâu rồi?”
“Chủ nhiệm có dễ gần không?”
Mặc kệ Ngân Tô hỏi gì, NPC dẫn đường cũng không đáp nhưng điều đó chẳng ngăn cản được cô tiếp tục quấy rối đối phương.
NPC bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng vẫn không nói một lời.
“Cô nói xem, có phải chủ nhiệm vừa ý với sắc đẹp của tôi rồi không?”
“…” Đồ thần kinh.
“Đẹp như tôi đây chắc trong nhà máy này khó mà tìm được người thứ hai nhỉ? Chủ nhiệm để mắt tới tôi cũng đúng thôi.”
“…” Khóe môi NPC không kìm được hơi nhếch lên, lát nữa cô chết thế nào cũng chẳng biết đâu, hừ.
“Cô cứ yên tâm, đợi tôi lên làm chủ nhiệm rồi, nhất định sẽ cảm ơn cô đàng hoàng.”
“…” Cô lắm lời thế? Khoan đã, vừa rồi cô nói gì cơ…
“Ê, chủ nhiệm còn đang đợi người ta đấy, chúng ta nhanh lên đi. Tôi muốn gặp chủ nhiệm lắm rồi, không chờ nổi nữa đâu… Hihi.”
Bị Ngân Tô liên tục thúc giục, NPC gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, chỉ mong nhanh chóng đưa cô đến nơi cho xong.
Hai người đi vòng vo trong khu nhà máy một lúc lâu, thậm chí còn băng qua mấy nhà kho, cuối cùng NPC mới dừng lại, giơ tay chỉ về phía trước.
Ngân Tô nhìn theo, ở cuối hành lang là một cánh cửa.
Trên cửa không có ký hiệu gì đặc biệt, là một cánh cửa bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Ngân Tô liếc nhìn NPC mang khuôn mặt đờ đẫn, còn cố ý chỉnh lại quần áo, tóc tai, dáng vẻ trông chẳng khác nào đang chuẩn bị cho một cuộc hẹn lãng mạn.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của NPC ngập tràn vẻ tàn nhẫn trào phúng, hôm nay, cô e là không còn cơ hội bước ra khỏi cánh cửa này nữa rồi.
Cô ta nhìn quản lý tên Chu Tiểu Đa đang gõ cửa đi vào, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh.
Ngay lúc cô ta xoay người chuẩn bị rời đi mới phát hiện phía sau mình không biết từ bao giờ đã có một người đứng đó, lặng yên không một tiếng động.
“Phó… Chủ nhiệm?”
***
***
Ngân Tô bước vào văn phòng, âm thầm quan sát xung quanh.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, lớn hơn văn phòng của quản lý mấy lần nhưng bên trong lại trống trải vô cùng, ngoài một cái bàn và bộ sofa ra thì chẳng có gì khác.
“Cô chính là Chu Tiểu Đa.”
Ngân Tô quay đầu lại, một người đàn ông béo phì, đầu hói, mặc đồng phục công nhân bước ra từ một cánh cửa khác trong phòng, trong tay cầm một thanh sắt, cứ lắc qua lắc lại như đang kiểm tra sức nặng.
“Chủ nhiệm.” Ngân Tô nở nụ cười, cực kỳ lễ phép: “Rất vui khi gặp được ông.”
“Vui?” Chủ nhiệm cười lớn, đến cả lớp dầu trên mặt cũng đang phản quang, khiến ông ta trông vô cùng hèn mọn bỉ ổi: “Lát nữa e là cô không còn vui nổi nữa đâu.”
“Sao có thể chứ.”
“Cô biết tôi gọi cô đến để làm gì không?”
“Thăng chức, tăng lương cho tôi?”
“…” Chủ nhiệm lạnh lùng ồ một tiếng: “Cô cũng dám nghĩ đấy.”
Ngân Tô gật gù tán đồng, phụ họa một câu: “Chỉ cần gan đủ lớn, hôm nay làm chủ nhiệm.”
“…”
Chủ nhiệm quái dị đánh giá Ngân Tô một lát, có lẽ cảm thấy đầu óc cô không được bình thường nên ông ta cũng không nói nhảm nữa, ước lượng thanh sắt trong tay: “Lá thư tố cáo là do cô viết?”
“Đúng vậy.” Ngân Tô thẳng thắn thừa nhận.
Chủ nhiệm bật cười lớn: “Cô nghĩ chỉ dựa vào một quản lý như cô mà cũng muốn gặp được ông chủ sao?”
“Tôi đâu có định gặp ông chủ, tôi chỉ muốn gặp ông thôi mà.”
“???” Mỗi câu trả lời đều nằm ngoài dự đoán của chủ nhiệm khiến ông ta có hơi không đoán nổi chuyện gì đang xảy ra: “Cô… muốn gặp tôi làm gì?”
Ngân Tô cười đến cong cả mắt: “Tất nhiên là…”
Ánh mắt cô gái rơi lên thanh sắt trong tay ông ta, bước lên hai bước, nụ cười rạng rỡ dần trở nên âm trầm: “Giết ông đấy, chủ nhiệm thân mến của tôi.”
“Cái… Cô làm gì!”
Ngân Tô nắm lấy phần giữa của thanh sắt.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của chủ nhiệm, cô kéo mạnh về phía mình một cái.
Đồng tử chủ nhiệm co rút, siết chặt thanh sắt không để cô giật mất vũ khí, nhưng ngay giây sau đó ông ta đã thấy một ống thép màu hồng quét ngang từ bên phải tới.
“Bốp ——”
Thanh sắt đập mạnh lên mặt bàn, mặt bàn nứt vỡ, bị thân hình béo ục ịch của chủ nhiệm đập lên, lập tức tan thành từng mảnh.
“Rầm!”
“Ầm ầm ——”
Chủ nhiệm bị một cước đá văng tới cửa sổ, mỡ trên người rung lên hai cái, ông ta giơ tay lau máu trên mặt, cười độc ác: “Ban đầu còn định để cô chết nhẹ nhàng một chút, ai ngờ cô không biết điều như vậy, vậy thì tôi sẽ từ từ hành hạ cô…”
“Rẹt ——”
Ống thép quét lên tường, để lại một vết cắt sâu.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên theo: “Tôi cũng nghĩ vậy đó, chủ nhiệm à, chúng ta đúng là tri kỷ mà!”
Chủ nhiệm: “…”
Chủ nhiệm lại lao về phía Ngân Tô.
“Keng!”
Ống thép đập lên thanh sắt, thanh sắt trong tay chủ nhiệm gãy đôi… Không, không phải gãy, mà là bị chém đứt.
Ngân Tô phát hiện ra chủ nhiệm cũng giống quản lý béo kia của cô, dù thân hình tròn vo như quả bóng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng và sự linh hoạt của bọn họ.
Điểm khác với quản lý là cơ thể của chủ nhiệm càng đánh càng cứng cáp, nện lên người ông ta, rõ ràng là da thịt nhưng lại có cảm giác như đập lên sắt thép.
“Ha ha ha… Chỉ dựa vào cô mà muốn giết tôi ư!”
Chủ nhiệm tự tin cứ phải gọi là level max —— Dù thực ra ông ta cũng chẳng gây được tổn hại gì cho Ngân Tô mà ngược lại, bản thân còn xuất hiện không ít vết thương.
“Keng ——”
“Rầm rầm ——”
Hầu như không có món đồ nào trong văn phòng thoát khỏi số phận bị phá hủy, bóng dáng hai người di chuyển nhanh như chớp, để lại từng vệt tàn ảnh mờ mờ.
Máu trên người chủ nhiệm càng lúc càng nhiều, gần như sắp biến thành người máu.
Thế nhưng ông ta dường như không cảm nhận được đau đớn, vẫn cứ liều mạng lao về phía Ngân Tô.
Quái vật tóc lặng yên không một tiếng động bò lên trần nhà, lúc này nó chẳng làm gì hết, chỉ nằm đó nhìn xuống.
Phía dưới, Ngân Tô túm được chút tóc ít ỏi còn sót lại của chủ nhiệm, đập thẳng đầu ông ta vào tường, tường lập tức lõm xuống thành một cái hố nhưng đầu của chủ nhiệm lại chẳng hề hấn gì.
“Wow, đầu chủ nhiệm cứng thật đó nha!”
Tuy đầu không sao nhưng chủ nhiệm vẫn choáng váng mất nửa giây. Ông ta trở tay túm lấy cổ tay Ngân Tô, định quật cô xuống đất.
Ai ngờ không túm trúng tay mà lại nắm phải một thứ lạnh toát… Ống thép?
“A!”
Chủ nhiệm gào lên thảm thiết, trơ mắt nhìn bàn tay mình bị cắt mất một nửa.
Sau tiếng hét, gương mặt Chủ nhiệm trở nên dữ tợn, mặc kệ tay bị thương, lại lao đến chụp lấy Ngân Tô.
Ngân Tô bật dậy nhảy sang bên kia, chủ nhiệm lăn một vòng dưới đất, bàn tay còn lành túm được cổ chân Ngân Tô.
“Chậc…”
Ông ta nghe thấy một tiếng chậc nhỏ đầy ghét bỏ.
Một luồng gió vụt qua đỉnh đầu, chủ nhiệm vừa ngẩng mặt lên liền trông thấy ống thép sáng lạnh đang bổ thẳng vào mặt mình.
Chủ nhiệm vội buông Ngân Tô ra, cơ thể lăn tới cạnh tường, đụng mạnh một cái rồi mới dừng lại. Tay chống đất, ông ta đột nhiên bật dậy, vòng ra sau lưng Ngân Tô rồi lao tới như đạn pháo.
Ngay lúc sắp đâm trúng, một thứ đen ngòm như mực từ trên trần nhà rủ xuống, trực tiếp chặn lại trước thân hình đó.
Không kịp phanh lại, chủ nhiệm đâm thẳng vào cái ‘tấm màn’ màu đen ấy.
‘Tấm màn’ lập tức như sống dậy, bắt đầu quấn quanh người ông ta.
Chủ nhiệm ra sức vùng vẫy thoát ra, nửa người đã thoát được ra ngoài, cố nắm lấy vật gì đó bên cạnh để kéo cả người mình ra khỏi đó.
Thế nhưng dù có cố gắng thế nào, nửa người dưới của ông ta cứ như bị dính chặt trong đó, trừ phi chặt người ra làm đôi, nếu không thì đừng hòng thoát ra ngoài.
Thứ này là cái quái gì vậy…