Chủ nhiệm…
Mấy ngày nay, đừng nói là chủ nhiệm, đến cả văn phòng chủ nhiệm ở đâu bọn họ còn chưa điều tra ra được.
NPC cứ né tránh vấn đề này, không thì cũng là thật sự không biết.
Trong không gian chật hẹp, sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, dần dần bắt đầu có tiếng bàn luận.
“Không đúng lắm… Cuộc thi lần này có cả NPC khác tham gia, vậy họ làm sao biết được quy trình chế tác chính xác?”
“Đúng đó, làm một cuộc thi mà đến cả quy trình chế tác chuẩn cũng không cung cấp cho chúng ta, vậy thì chơi kiểu gì?”
“Họ là nhân viên cũ, còn chúng ta thì sao?”
“Thật ra cũng có thể lý giải được thôi. Hiện tại chúng ta mới chỉ được trải nghiệm ba vị trí công việc, lại còn theo kiểu dây chuyền, mãi cũng chỉ được làm bước của mình. Nhưng nhân viên cũ thì khác, họ được luân chuyển vị trí, chỉ cần từng làm đủ các công đoạn là họ có thể biết được quy trình chính xác là gì.”
“Không thể thăm dò nhân viên cũ sao?”
“Ban ngày bọn tôi cũng chỉ dò hỏi được ba bước chính trong quy trình chế tạo, rõ ràng trong đó còn rất nhiều chi tiết, mà bọn họ chắc chắn sẽ không nói cho chúng ta biết.”
“Vậy biết đi đâu tìm chủ nhiệm đây…”
Ngân Tô ngồi một bên, chống cằm lắng nghe bọn họ bàn luận, tâm trạng cô có vẻ rất tốt, trong mắt còn hiện rõ vẻ ‘từ ái’.
Ninh Phồn xử lý vết thương trên người xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ý cười trên gương mặt cô gái đang ngồi trong bóng tối, đáy lòng bất chợt giật thót một cái.
“Ngày mai là ngày thứ năm rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Ninh Phồn thu lại ánh mắt, nói: “Chúng ta không thể tiếp tục làm ở vị trí hiện tại nữa, quá lãng phí thời gian.”
Công việc chiếm phần lớn thời gian của họ, căn bản không còn dư thời gian để làm chuyện khác.
“Chờ trời sáng chúng ta lại đi rình quản lý thử xem.” Thẩm Thập Cửu nói: “Anh Liễu, anh đi cùng chúng tôi nhé, chắc là có thể kiếm thêm được vài thẻ quản lý khác.”
Liễu Nhạn Lai xoa xoa mi tâm, đưa ra góc nhìn khác: “Các cậu không nhận ra loại thẻ an toàn nhất có vẻ như là thẻ của thợ sửa chữa sao? Họ có thể tự do ra vào mọi nhà máy, lại không có lịch làm việc cụ thể, một ngày 24 giờ lúc nào cũng ở trạng thái chờ lệnh.”
Chờ lệnh 24/24 nghĩa là bọn họ không cần để ý mình làm ca ngày hay ca đêm.
Mà trong thời gian chờ lệnh, họ cũng có thể chuồn ra, ví dụ như nhận một công việc sửa chữa…
Nhà máy lớn như vậy, chỉ cần nói dối đủ tự nhiên, ai biết được là bạn đi sửa chữa thật hay đi làm việc khác?
Ninh Phồn nói: “Tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng thợ sửa chữa cũng có điểm yếu. Tuy có thể viện cớ để lén đi chỗ khác nhưng cũng không thể suốt ngày trốn việc. Công việc của họ rất vất vả, các anh cũng thấy trạng thái của bọn họ rồi đấy. Hơn nữa tôi đoán muốn trốn ra cũng không dễ vậy đâu.”
Liễu Nhạn Lai nhớ lại trạng thái của hai thợ sửa chữa kia, nếp nhăn giữa hai hàng mày càng thêm sâu.
Ninh Phồn kết luận: “Quan trọng nhất là quyền hạn của họ không bằng quản lý.”
Tất cả đầu mối hiện tại đều chỉ đến thợ sửa chữa không có lịch làm việc cụ thể, được phép tự do ra vào mọi nhà máy.
Nếu không có Ngân Tô đi trước mở đường thì suy nghĩ đầu tiên của Ninh Phồn chắc cũng sẽ là làm thế nào để kiếm được thẻ thợ sửa chữa.
Ninh Phồn lại liếc về phía Ngân Tô, giọng đầy ẩn ý: “Quản lý là lựa chọn tốt nhất hiện tại.”
Liễu Nhạn Lai cũng nhìn theo: “Cô cảm thấy cô ấy là ai?”
“Không quan trọng.” Ninh Phồn khẽ giọng đáp: “Đừng cố tìm hiểu cô ấy là ai, điều chúng ta cần là sống sót rời khỏi đây.”
Liễu Nhạn Lai nhìn cô gái có gương mặt vô cùng trẻ trung trước mặt, sau đó khẽ cười: “Cô nói đúng, sống sót rời khỏi phó bản này mới là mục tiêu của chúng ta.”
“Tôi có một phương án hay hơn.” Thẩm Thập Cửu giơ tay ra trước mặt họ, vẫy vẫy để thu hút sự chú ý, vẻ mặt hớn hở: “Chiếm được vị trí quản lý của nhà máy sửa chữa, rồi để cho một phần người chơi thành thợ sửa chữa. Quản lý chắc cũng có lịch phân ca, như vậy có thể tránh tình trạng khi không được phân ca đêm thì có người khác thay thế, đồng thời cũng tránh được việc thợ sửa chữa trốn việc trong giờ làm cùng với vấn đề lượng công việc.”
Ninh Phồn nhớ lại quy tắc “Khu nhà máy nghiêm cấm công nhân đổi ca.”
Quy tắc này đến giờ họ vẫn chưa xác nhận được là đúng hay sai, muốn kiểm chứng thì phải lấy mạng ra kiểm chứng.
Cho nên nếu có thể tránh thì tất nhiên là tốt nhất.
Ninh Phồn nhanh chóng gật đầu: “Tôi thấy được đấy, dù sao quản lý cũng không dễ giết, để tất cả mọi người đều có thẻ công tác của quản lý thì không thực tế.”
Người chơi mới căn bản không thể hoàn thành, vậy thì chỉ có thể là những người chơi cũ như bọn họ đi giết.
Nhưng giết quản lý cũng rất nguy hiểm, mạng của người chơi cũ cũng là mạng.
Sau khi thảo luận, Liễu Nhạn Lai dứt khoát quyết định: “Vậy thì cứ quyết định vậy đi, tới sáng sẽ hành động.”
“Giết quản lý là có hậu mãi đấy.”
Đúng lúc Liễu Nhạn Lai bảo mọi người tranh thủ nghỉ ngơi thì Ngân Tô bất chợt lên tiếng.
Liễu Nhạn Lai theo phản xạ đáp lại một tiếng: “Gì cơ?”
Lần này Phong Trường Đình phản ứng nhanh nhất, lạnh giọng nói: “Quản lý đã chết sẽ lại xuất hiện, tìm đến kẻ đã giết anh ta đúng không?”
Ngân Tô giơ ngón cái khen ngợi: “Cô thông minh thật đấy.”
Phong Trường Đình: “…”
Hai chữ ‘hậu mãi’ này về mặt chữ nghĩa thì không khó hiểu, những người khác chỉ chậm hơn nửa nhịp rồi cũng nhanh chóng nghĩ đến chuyện đó.
Dù sao thì mọi người cũng từng gặp phải tình huống như vậy trong các phó bản khác.
“Những thứ đó có khó đối phó không?”
“Cũng tàm tạm.”
“…”
Trong mắt đại lão, có phải cái gì cũng đều là ‘tàm tạm’ thôi không?
Mấy người liếc nhìn nhau, Liễu Nhạn Lai lịch sự hỏi: “Chu tiểu thư còn lời khuyên nào không? Hoặc có manh mối nào muốn giao dịch nữa không?”
“Không.” Ngân Tô thu lại nụ cười, giọng điệu lười biếng, lạnh nhạt.
Những người khác cũng không miễn cưỡng, cố gắng moi được thông tin hữu dụng từ miệng đại lão chính là chiến lược sinh tồn quan trọng nhất của bọn họ ở hiện tại.
Thể diện ấy hả?
Thể diện có quan trọng bằng sống sót không?
***
***
Văn phòng chủ nhiệm khu nhà máy.
Vị chủ nhiệm thân hình to béo đứng trước cửa sổ, nhìn ra các nhà máy con kéo dài ngoài kia và từng dòng công nhân qua lại, ông ta đưa tay xoa cái đầu hói bóng loáng, dường như rất hài lòng với khung cảnh phồn vinh thịnh vượng ấy.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Phó chủ nhiệm giẫm trên đôi giày cao gót bước vào văn phòng, giọng điệu cung kính: “Chủ nhiệm, có một bức thư tố cáo gửi cho ngài.”
“Gì cơ?” Chủ nhiệm quay người, nhìn bức thư trong tay phó chủ nhiệm: “Thư tố cáo?”
“Vâng ạ, vốn định gửi lên cho ông chủ nhưng bị tôi thấy trước nên giữ lại, đưa cho chủ nhiệm ngài xem trước.”
Ánh mắt chủ nhiệm tối sầm lại: “Ừm, cô làm tốt lắm, chút chuyện nhỏ thế này sao có thể làm phiền đến ông chủ được chứ.”
Chủ nhiệm bảo phó chủ nhiệm đưa lá thư tố cáo cho ông ta, ông ta nhanh chóng xé thư, chỉ liếc mắt vài cái đã xem hết nội dung tố cáo, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh: “Biết ai viết không?”
Phó chủ nhiệm cung kính trả lời: “Tôi đã đi nghe ngóng, là quản lý Chu Tiểu Đa.”
“Chu Tiểu Đa?”
Cái tên này khá xa lạ đối với chủ nhiệm, ông ta không cũng biết người này là từ đâu chui ra.
Phó chủ nhiệm đúng lúc lên tiếng giải thích: “Là một quản lý mới được thăng chức, ngài chưa từng gặp.”
“Ồ…” Chủ nhiệm lấy bật lửa ra, đốt lá thư tố cáo, “Mới đến mà đã nhiều chuyện như vậy, xem ra không thể để lại cô ta được rồi. Phó chủ nhiệm thấy có đúng không?”
Phó chủ nhiệm cúi thấp đầu không nói gì. Chủ nhiệm nhìn lá thư dần hóa thành tro, phất tay: “Tôi sẽ xử lý, đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Phó chủ nhiệm cung kính rời khỏi phòng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, vẻ cung kính khiêm nhường trên mặt cô ta lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn và tham lam.