Tất nhiên không ai muốn hiến thân vì nhà máy cả.
Công việc tuy quý, nhưng mạng sống còn quý hơn.
Vì thế tất cả công nhân đều ăn ý quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục làm việc, không ai để ý đến chuyện bên này nữa.
NPC tức đến mức gào lên: “A ô! Ô ô…!”
Thấy chậu đựng đồng nóng đang tiến đến gần, ánh mắt NPC cuối cùng cũng từ tức giận chuyển thành sợ hãi, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng.
Khi Ngân Tô sắp đổ đồng lỏng vào, nỗi sợ trong mắt NPC gần như trào ra, anh ta hoảng loạn gật đầu lia lịa, trong cổ họng phát ra những âm tiết mơ hồ, không ngừng biểu đạt một ý.
Ngân Tô đặt chậu đồng nóng xuống, ra hiệu cho đàn em buông miệng anh ta ra.
“Tôi nói, tôi nói, tôi nói…”
Ngân Tô ngồi xuống ghế, “Sớm nói có phải tốt hơn không, cứ phải ép tôi làm tới mức này.”
“…”
NPC hối hận muốn chết, tại sao vừa rồi mình lại lắm lời mà xen vào làm gì cơ chứ!
“Nói đi.”
“Công nhân… Công nhân bình thường của nhà máy đều không biết quy trình chế tạo cụ thể, mọi người chỉ, chỉ cần làm tốt phần việc của mình, cuối cùng sẽ tạo ra được một người đồng hoàn chỉnh.”
Ngân Tô bật cười thành tiếng: “Cậu đang đùa tôi đấy à?”
“Không, không có!” NPC vội vàng phủ nhận: “Tuy nhân viên bình thường không biết quy trình chế tạo cụ thể nhưng trong tay chủ nhiệm có bản quy trình chế tác hoàn chỉnh!”
“…”
Quả nhiên, vẫn phải làm chủ nhiệm mới được.
“Thật sự chỉ có chủ nhiệm mới biết, tôi không lừa cô.” NPC tưởng Ngân Tô không tin, lại nhắc lại một lần nữa.
“Ừm, tôi tin cậu.”
“…” NPC cụp mắt, che giấu vẻ vặn vẹo ngoan độc trong đáy mắt, hạ giọng hèn mọn hỏi: “Vậy cô có thể thả tôi đi không?”
“Đương nhiên là…” Ngân Tô nhìn NPC đang ngẩng đầu, cố gắng che giấu sự độc ác nơi đáy mắt, khi niềm vui còn chưa kịp hiện rõ trên mặt, liền vô tình nhấn rõ từng chữ: “Không được.”
Gương mặt NPC cứng đờ lại.
“Nguyên liệu của tôi hỏng rồi, vừa hay lấy cậu bù vào.”
Nhà máy vật liệu chỉ cho phép lấy nguyên liệu trong vòng hai ngày, bây giờ đã quá hạn rồi, cho nên chỉ có thể tự mình đi tìm ‘nguyên liệu’ mà thôi.
***
***
Ngân Tô rời khỏi nhà máy sản xuất thì vừa hay gặp được nhóm Ninh Phồn.
Cả bốn người nhóm Ninh Phồn đều có mặt, còn có cả Liễu Nhạn Lai với mấy người chơi khác, bọn họ đang chạy thục mạng từ phía đối diện tới đây, trông cực kỳ chật vật.
Ngân Tô nhanh chóng hiểu được tại sao họ lại chạy.
Phía sau họ có hơn chục người đồng đang đuổi theo.
“…” Quá dữ! Đây là đi nhập hàng à? Ngân Tô hít sâu một hơi, còn có tâm trạng cảm thán: “Nhiều người đồng thật đó.”
Ngân Tô xoay người bỏ chạy, còn không quên kéo theo bao nguyên liệu đàn em đang vác.
Hai tên đàn em ngẩn ra một lúc, “Người đồng?”
Chốc lát sau, sắc mặt họ thay đổi rõ rệt, “Người… người đồng sống dậy rồi!”
Ngay giây tiếp theo bọn họ bị nhóm Ninh Phồn đụng trúng, lảo đảo vài bước rồi mới phản ứng kịp, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Khốn thật!!
Đại ma vương vậy mà lại tự mình chạy trước!!
***
***
Tiếng bước chân dày đặc liên tục tiến lại rồi lại rời đi, lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cũng biến mất.
Mọi người đang nín thở lúc này mới dám thở phào.
“Phù ——”
“Shh, đau quá…”
“Tách!”
Một đốm lửa bùng lên.
Đây là một phòng chứa đồ không lớn lắm, cộng thêm Ngân Tô với hai đàn em của cô, tổng cộng có 12 người đang chen chúc trong đó, quả thật là có phần chật chội.
Liễu Nhạn Lai đảo mắt nhìn mọi người: “Mọi người không sao chứ?”
“Bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.”
“Tôi không sao.”
“Tôi cũng không sao.”
“Vậy thì tạm nghỉ ngơi ở đây một lát.” Nơi này cách ký túc xá của bọn họ quá xa, ra ngoài vẫn có thể đụng phải người đồng.
Ngân Tô đuổi hai đàn em ra ngoài, hai người đó không mấy tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn bị Ngân Tô vô tình ném ra ngoài.
“Các người làm gì thế?” Ngân Tô tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Sao lại dẫn tới nhiều người đồng như vậy?”
Thẩm Thập Cửu ‘hây’ một tiếng, lên tiếng trước: “Đại lão không biết đâu, cái phó bản này đúng là vô lý hết chỗ nói…”
Thẩm Thập Cửu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại.
Lúc ăn trưa, bọn họ nghĩ cách kiếm được hai thẻ công tác của quản lý, cũng đã làm rõ quy trình chế tạo người đồng nên tối nay mới định thử một chút.
“Ai mà ngờ điều kiện vào nhà máy lại không chỉ đơn giản như vậy.” Thẩm Thập Cửu càng kể càng kích động, tay chân bắt đầu múa loạn cả lên.
Muốn vào nhà máy đúng là cần thẻ công tác, nhưng không thể lấy của người khác, vì vậy họ mới nghĩ đến quản lý.
Thẻ của quản lý đúng là có thể vào, nhưng…
Bọn họ thất bại ở khâu phân ca.
Không phải ca làm của mình mà lại vào nhà máy sẽ khiến người đồng kéo tới.
Ví dụ, tối nay nhóm Ninh Phồn được phân ca đêm nên cầm thẻ quản lý vào nhà máy là hợp lý.
Nhưng có người chơi tối nay không có ca, nếu vẫn vào nhà máy thì thành sai quy định.
Kết quả là bị người đồng truy sát.
“Chị nói xem cái này ai mà ngờ được!” Thẩm Thập Cửu thở dài, “Thật đúng là xui xẻo tám kiếp, cái phó bản này có để cho người ta qua không đây?”
Ngân Tô tặng cho mấy người bạn nhỏ ánh mắt thương cảm và đồng tình: “Đúng là xui thật.”
Ngân Tô thấy may mắn vì mình biết nghe lời.
Nếu tối qua cô không nghe theo đề nghị của đàn em mà trực tiếp xông vào thì chắc cũng bị người đồng đuổi theo mất… Không đúng, rõ ràng là cô không đi nhưng vẫn bị người đồng tìm tới tận cửa cơ mà!
Đáng ghét!
Thẩm Thập Cửu kể xong chuyện bọn họ gặp phải, rồi bắt đầu tò mò về Ngân Tô: “Đại lão, vừa rồi sao chị lại ở chỗ đó?”
Chỗ cô đứng khi nãy là nhà máy sản xuất… Sao cô lại ở đó?
Ngân Tô thản nhiên nói: “Tới nhà máy sản xuất thì còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ lại đi hẹn hò với người đồng chắc.”
“…”
Nhà máy sản xuất…
Mọi người lập tức nghĩ đến quy trình chế tạo người đồng.
“Cô… Cô đã làm đến hai bước sau rồi sao?” Liễu Nhạn Lai có chút kinh ngạc.
“Ồ, chưa đâu.” Ngân Tô thở dài, “Giờ tôi quay lại từ con số không rồi.”
“…”
Vài chữ ngắn gọn lại ẩn chứa một lượng thông tin khổng lồ.
Cô đã từng thực hiện chế tạo người đồng nhưng vì một số lý do nào đó mà thất bại.
Trong không gian u tối, ánh lửa bập bùng là nguồn sáng duy nhất, vẻ sững sờ kinh ngạc trên khuôn mặt mọi người cũng theo ánh sáng mà lúc tỏ lúc mờ.
Bọn họ còn chưa bắt đầu…
Liễu Nhạn Lai hít một hơi, hỏi điều mình thắc mắc trong lòng: “Vậy rốt cuộc là vì lý do gì mà cô thất bại?”
“Các người muốn biết à?”
“… Có thể chứ?”
“Tôi dựa vào cái gì mà phải nói không công cho các người?” Những gì bọn họ vừa nói ban nãy còn chưa đủ để đổi lấy manh mối này đâu.
“Tại sao lại không nói cho chúng tôi? Chúng ta bây giờ chẳng phải là đang cùng chung số phận sao?”
Ngân Tô nhìn người vừa nói, trông có vẻ là người mới.
Anh ta chạm phải ánh mắt của Ngân Tô, ấn đường giật liên hồi, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh buốt.
Đó là một loại sợ hãi.
Tựa như khi đối mặt với những NPC kia vậy.
Ngân Tô không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười trả lời: “Vì tôi không có đạo đức nha.”
Câu nói vừa thốt ra, mặt người mới kia hơi đỏ lên, cúi đầu không dám nói thêm lời nào.
Liễu Nhạn Lai lại rất biết điều: “Chu tiểu thư, cô ra giá đi?”
Ngân Tô đưa tay ra, năm ngón xòe rộng vẫy vẫy trong không trung, “50.”
Năm mươi nghìn…
Một người thì có thể thấy hơi nhiều nhưng nếu gom lại thì mỗi người cũng không phải góp quá nhiều.
“Gom một chút nhé?” Liễu Nhạn Lai quả quyết hỏi Ninh Phồn.
“Được thôi.”
Lần trước manh mối của Thái Kỳ Văn cũng là Liễu Nhạn Lai góp cùng với bọn họ nên lần này Ninh Phồn cũng rất sảng khoái.
Ngân Tô nhanh chóng nhận được số điểm Ninh Phồn chuyển đến, cô nhếch môi cười khẽ: “Quy trình chế tạo chính xác nằm trong tay chủ nhiệm.”