Ngân Tô ăn xong rồi đi làm, nhóm Ninh Phồn đã có mặt. Thấy Ngân Tô đến, mấy người họ liền chào hỏi.
“Chu tiểu thư, chúng tôi đã làm rõ quy trình chế tạo người đồng.”
“Chúc mừng.” Giọng điệu Ngân Tô nhàn nhạt, không mấy quan tâm, cũng không có ý định hỏi han thêm.
Ninh Phồn đoán rằng có lẽ cô đã biết từ trước nên cũng không nói nhiều hơn.
Quy trình chế tạo người đồng chia làm ba bước —— Làm sạch, nung, đổ khuôn.
Hiện tại việc họ cần làm là bước làm sạch.
Nhưng bất kể là bước nào cũng đều cần dùng đến thiết bị trong nhà máy.
Nhân viên tham gia thi đấu còn không được phép lơ là công việc, ban ngày không có thiết bị nào trống để cho bọn họ sử dụng.
Cho nên chỉ có thể làm vào ban đêm…
Ngân Tô chỉ tìm hiểu sơ qua số người chết đêm qua rồi đi thẳng vào văn phòng.
Bốn người không có cách nào đành tự mình bàn bạc.
“Làm sạch vật liệu cần dùng nhà máy vật liệu, nhưng muốn vào nhà máy khác cần có thẻ công tác, mà theo quy tắc thì không được dùng thẻ của người khác…”
Dùng thẻ của người khác sẽ bị tấn công, Phong Trường Đình đã từng thử.
Cũng có thể lén lút chuồn vào, dù sao tổ thăm dò từng lẻn vào, không bị phát hiện thì cũng không sao.
Nhưng lúc thăm dò chỉ là để điều tra manh mối, còn giờ họ cần sử dụng thiết bị, chuyện này thì sao có thể lén làm được.
Đúng là một vòng tuần hoàn chết chóc.
“Những người dự thi khác xử lý sao rồi?”
“Tôi quan sát thấy họ nhận vật liệu xong cũng chẳng làm gì, hình như chẳng hề có ý định nghiêm túc thi đấu.”
Tục ngữ nói —— Sống chết mặc bay.
Dù có người thật sự muốn nghiêm túc thi đấu thì nhà máy lớn như vậy, họ có thể giám sát được mấy ai?
Thẩm Thập Cửu giơ hai ngón tay: “Tôi có hai ý tưởng. Một, mỗi nhà máy đều có người chơi, có thể chia nhau phối hợp; hai, chúng ta làm quản lý. Quản lý tuy có khu phụ trách riêng nhưng được phép ra vào các nhà máy khác.”
Ninh Phồn lập tức bác bỏ ý tưởng đầu tiên: “Phân công hợp tác không đáng tin.”
Chưa nói đến chuyện tin tưởng lẫn nhau, ban đêm vốn đã nguy hiểm, họ ngay cả bản thân còn lo không xong, còn có thể trông mong bọn họ bảo vệ được ‘vật liệu’ ư?
Thẩm Thập Cửu cũng không thật sự muốn chọn phương án thứ nhất: “Vậy thì chỉ còn cách hai, làm quản lý.”
Ninh Phồn ra hiệu cho Chung Đạt và Phong Trường Đình bày tỏ ý kiến.
Phong Trường Đình: “Được.”
Chung Đạt gật đầu xem như trả lời.
“Được, hành động vào giờ ăn trưa.”
***
***
Ban đêm.
Tối nay Ngân Tô trực ban, nhiệm vụ trực ban là tuần tra nhà máy do mình phụ trách, chỉ cần công nhân làm việc nghiêm túc, không ai la hét gây rối là được.
Nếu người quản lý có sở thích đặc biệt nào đó, cũng có thể kiếm cớ gây chuyện với công nhân.
Ngân Tô thì lười kiếm chuyện, dặn dò họ làm việc đàng hoàng xong liền dẫn theo hai đàn em cũng đang trực ban đến nhà máy vật liệu.
Hai người kia hì hục khiêng giúp Ngân Tô bao tải đựng vật liệu.
Quản lý có đặc quyền, không cần đeo thẻ công tác của nhà máy vật liệu cũng có thể vào trong.
Số người trong nhà máy ít hơn ban ngày rất nhiều, chỉ có một dây chuyền thiết bị là ngưng hoạt động.
Cả dây chuyền đó đã được dọn sạch, sạch đến độ sáng bóng phản quang.
Nhưng tất cả các bể làm sạch đều cạn khô, bên trong không có chút nước nào.
Ngân Tô bảo người khởi động thiết bị của dây chuyền đó, nước trong các bể làm sạch dần dâng lên.
Hai đàn em đã đặt vật liệu lên bàn thao tác bên cạnh.
Các dây chuyền khác mỗi người chỉ cần làm một công đoạn, những phần còn lại giao cho người kế tiếp, nhưng lần này tất cả các bước đều phải do bọn họ tự mình hoàn thành.
Ngân Tô chưa vội động tay mà đi dạo quanh các dây chuyền khác để quan sát học hỏi một phen.
【Bể làm sạch · Chất tẩy rửa số 1】
【Bể làm sạch · Chất tẩy rửa số 2】
【Bể làm sạch · Chất tẩy rửa số 3】
Mỗi bể làm sạch có một loại chất tẩy rửa khác nhau.
Dây chuyền bị bỏ không kia đến nước còn không có chứ nói gì đến chất tẩy rửa… Ngân Tô đi hai vòng mà vẫn không thấy chỗ nào có để chất tẩy rửa.
Vậy thì…
Ngân Tô liền đơn giản thô bạo đổi một cái dây chuyền khác.
Cô đuổi hết những NPC khác đến dây chuyền làm sạch kia, còn dây chuyền ban đầu thì bị cô chiếm giữ.
Đám NPC tức mà không dám nói —— Dù sao thì cô cũng đập đầu người ta, thậm chí ném họ lên bàn thao tác làm nguyên liệu.
Quyền lực của quản lý vào ban đêm còn lớn hơn, sau một hồi giao phong ngắn ngủi, đám NPC không dám đắc tội với cô, đành yên lặng đổi sang dây chuyền khác.
Ngân Tô hoàn toàn không định tự mình làm việc, chỉ huy hai đàn em giúp cô xử lý khâu làm sạch.
Khi cô rời khỏi nhà máy vật liệu thì đã là một tiếng sau.
“Bây giờ à?”
“Nhà máy sản xuất chứ đâu.” Ngân Tô đút tay vào túi: “Làm việc phải nhân lúc khí thế còn hừng hực.”
“…”
Bước thứ hai trong quy trình chế tạo người đồng —— Nung.
Bước nung càng phiền phức hơn, cần phải làm một khuôn đất sét to hơn vật liệu một chút, sau đó xử lý nguyên liệu, bọc bên ngoài bằng bùn và cát, sau đó đem cả hai đi nung cùng lúc.
Sau khi thành công sẽ nhét nguyên liệu vào trong cái khuôn to hơn đó, cuối cùng là bước thứ ba —— Đổ khuôn.
Tất cả những bước này đều có thể thực hiện trong nhà máy sản xuất.
Nhưng…
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào sản phẩm đang bị nung chảy rồi quay đầu nhìn hai đàn em đang thao tác: “Hai người cố tình đấy à?”
“Không… Không có.” Đàn em lạnh run: “Chúng tôi làm đúng theo lời cô mà!”
Hai tên đàn em suýt nữa thì quỳ xuống thề thốt bọn họ tuyệt đối không có giở trò gì hết.
Ngân Tô ngồi trên ghế, cũng không quá tức giận, nếu thành công ngay lần đầu tiên thì mới là có vấn đề.
Cô nhìn chằm chằm vào sản phẩm thất bại, trầm ngâm.
Rõ ràng cô đã làm theo quy trình của đám NPC, vậy sai ở bước nào?
“Làm người đồng đâu có dễ vậy, đừng phí nguyên liệu nữa. Với trình độ của các người mà còn đòi làm người đồng hoàn hảo không tì vết, đúng là nực cười.” Một NPC bên cạnh âm u nhìn chằm chằm bọn họ, dường như rất bất mãn với việc họ lãng phí như vậy.
Ngân Tô liếc anh ta hai cái, đột nhiên ra lệnh cho đàn em: “Tóm anh ta lại đây.”
Đàn em: “??”
NPC nói chuyện: “???”
NPC nhanh chóng bị đè xuống trước mặt Ngân Tô: “Cậu có vẻ hiểu biết đấy nhỉ, hay là nói cho tôi nghe xem làm thế nào để chế tạo người đồng đi.”
“Thả tôi ra!” NPC vùng vẫy, gào lên phẫn nộ: “Đừng tưởng các người làm quản lý rồi là muốn làm gì thì làm!”
“Ê…” Ngân Tô đưa ngón tay ra lắc lắc: “Quản lý đúng là muốn làm gì thì làm đấy.”
Ngân Tô hơi cúi người, giọng nói dịu dàng vang lên chậm rãi: “Chỉ cần tôi tùy tiện bịa ra một cái cớ hợp lý là có thể biến cậu thành nguyên liệu, cậu tin không?”
“…”
NPC trừng mắt nhìn cô đầy oán độc: “Tôi sẽ không nói gì cho cô hết!”
“Được thôi.”
Ngân Tô phớt lờ ánh mắt của NPC, trực tiếp đứng dậy lấy chậu đồng nóng chảy, dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị liền bật cười thành tiếng: “Hai người các cậu người bẻ miệng cậu ta ra, để tôi xem thử xem làm như vậy có thể tạo ra một người đồng hoàn chỉnh không.”
Đồng tử NPC chấn động: “Cô dám… Ugh ugh ugh…”
Hai đàn em lập tức làm theo, trực tiếp đè anh ta xuống.
Dù sao nếu họ không ra tay thì cái kết của NPC này sẽ là kết cục của chính họ.
“Tôi thì có gì mà không dám.” Cô gái cười rạng rỡ: “Thực tiễn sinh ra chân lý, không phải sao? Tôi chỉ đang làm thí nghiệm cho nhà máy, tìm ra cách chế tạo người đồng hiệu quả và nhanh chóng hơn. Chọn trúng cậu chính là vinh hạnh của cậu, đây là đang cống hiến cho nhà máy, sao cậu có thể kháng cự được chứ?”
Trên trán NPC nổi đầy gân xanh, hai mắt lồi ra khiến anh ta trông chẳng khác gì một con ác quỷ gớm ghiếc.
“Ư ư… Ư ư…” Cô nói hươu nói vượn!!
Ánh mắt NPC liếc quanh tìm người trong nhà máy, cố gắng gào lên, mong có người đến ngăn cản đồ điên này lại.
Tất cả công nhân trong nhà máy đều đang đồng loạt nhìn về phía này, thậm chí có người còn bước hai bước về phía bên này.
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn họ, nụ cười nơi khóe miệng dần trở nên b**n th**: “Các người cũng muốn cống hiến cho nhà máy à?”