“Ở đây đi.”
Ở đây ư?
Ở đây làm gì?
Thái Kỳ Văn phát hiện Chu Nhược Sương không biết từ khi nào đã kéo Lý Lị đứng ra phía sau anh ta, còn Liễu Nhạn Lai thì đứng phía trước.
Anh ta và Thượng Ngải Thanh bị kẹt ở giữa.
Thượng Ngải Thanh vẫn còn ngơ ngác nhìn Chu Nhược Sương, rồi lại nhìn Liễu Nhạn Lai, trông vừa hoang mang vừa hoảng loạn.
Thái Kỳ Văn nhạy cảm hơn Thượng Ngải Thanh một chút: “Các… các người định làm gì?”
“Thái Kỳ Văn, cơ thể của cậu có gì bất thường không?”
Thái Kỳ Văn vô thức ôm lấy cổ tay, giấu ra sau lưng, cố gắng che giấu vẻ căng thẳng: “Không có.”
Bọn họ phát hiện rồi…
Bọn họ phát hiện mình có điều bất thường rồi!
Từ hôm qua Thái Kỳ Văn đã không còn nghe thấy nhịp tim của mình nữa, vậy mà lúc này, anh ta lại dường như cảm nhận được tiếng tim đập náo động, thình thịch thình thịch vang lên trong lồng ngực.
“Xin lỗi.”
Cơ thể Thái Kỳ Văn đột ngột bị đánh ngã, khung cảnh trước mắt xoay tròn rồi đảo ngược, khuôn mặt của Liễu Nhạn Lai xuất hiện bên trên anh ta.
“Keng!”
Âm thanh kim loại va chạm nổ tung bên tai.
Thái Kỳ Văn phát hiện ngực mình không bị đâm thủng, cơ thể đã hóa đồng dường như không gì phá vỡ nổi.
Nỗi sợ hãi xen lẫn niềm vui khiến nét mặt anh ta trở nên méo mó, anh ta gào lên với Liễu Nhạn Lai, chất vấn: “Tại sao lại giết tôi! Tại sao lại muốn giết tôi!”
Theo tiếng hét đó, không biết lấy đâu ra sức lực, Thái Kỳ Văn hất ngược Liễu Nhạn Lai ra, nhanh nhẹn bật dậy, túm lấy Thượng Ngải Thanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi đẩy về phía Liễu Nhạn Lai, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Thượng Ngải Thanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra ngáng đường Liễu Nhạn Lai.
“Giải quyết cô ta.” Liễu Nhạn Lai đẩy Thượng Ngải Thanh cho Chu Nhược Sương rồi đuổi theo.
Thái Kỳ Văn chạy chưa được bao xa thì đã bị Liễu Nhạn Lai bắt kịp.
Cơ thể anh ta đã hoàn toàn hóa đồng, khi phát hiện Liễu Nhạn Lai đánh vào người mình chẳng có cảm giác gì, anh ta liền hóa thành một con trâu điên, vung vẩy tay chân lung tung, tấn công Liễu Nhạn Lai.
Nhưng Thái Kỳ Văn nhanh chóng nhận ra tay chân mình trở nên nặng nề, như thể có vật nặng hàng trăm cân đè lên người.
Anh ta không thể tiến thêm dù chỉ một bước, hai chân dần bị đè đến mức cong queo, cuối cùng ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Thái Kỳ Văn thấy Thượng Ngải Thanh ở phía xa đã nằm trên đất, cô ta vùng vẫy vài cái rồi cơ thể dần dần không còn động đậy nữa.
Thái Kỳ Văn sợ hãi nhìn người đi đến trước mặt mình: “Không… Tôi không muốn chết, đừng giết tôi. Tôi đã làm sai gì chứ, tại sao lại muốn giết tôi… Hu hu hu… Xin anh đừng giết tôi, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết…”
“Cậu còn cho rằng mình là con người sao?”
“Tôi là người mà! Tại sao lại không phải!” Thái Kỳ Văn khóc nấc: “Tôi là người! Tôi là người mà!”
Vừa rồi ngực Thái Kỳ Văn bị Liễu Nhạn Lai đâm xuyên, quần áo và làn da rách toạc, để lộ ra một màu đồng ánh lên lạnh lẽo bên trong.
Liễu Nhạn Lai thở dài, đưa tay che mắt Thái Kỳ Văn.
“Đừng giết tôi… Đừng giết tôi… Làm ơn, đừng giết tôi…” Thái Kỳ Văn không thể vùng vẫy, chỉ còn biết van xin: “Tôi thực sự không biết tại sao lại thành ra thế này, rõ ràng tôi chẳng làm gì sai cả… Tại sao chỉ có tôi lại trở thành như vậy?”
Liễu Nhạn Lai cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ẩm, anh ta đang khóc, đang cầu xin…
“Tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết, cứu tôi với… Làm ơn cứu tôi…”
Liễu Nhạn Lai nhét con dao vào miệng Thái Kỳ Văn, ấn mạnh xuống.
Giọng của Thái Kỳ Văn lập tức bị chặn đứng.
Cơ thể tên này đã bị đồng hóa hoàn toàn, chỉ có khoang miệng vẫn là máu thịt bình thường.
Chu Nhược Sương dắt theo Lý Lị đang sợ đến phát run đi tới: “Giải quyết xong rồi à?”
“Ừ.”
Liễu Nhạn Lai rút dao ra, bàn tay trượt xuống, giúp Thái Kỳ Văn nhắm mắt lại.
***
***
Ký túc xá tập thể.
Không khí trong ký túc xá có chút lạ, có lẽ là vì mấy ‘nguyên liệu’ bên cạnh, cũng có thể là vì hành động yêu cầu cả người chơi mới phải ra ngoài thăm dò lúc nãy của nhóm Liễu Nhạn Lai.
“Thạch Dương, cậu sao thế?”
“Thạch Dương?”
“Cậu không sao chứ?”
Những tiếng kêu hoảng hốt phá vỡ bầu không khí yên lặng trong ký túc xá.
Ngay khi nghe thấy tiếng động, Ninh Phồn lập tức đi về phía đó, vừa vặn nhìn thấy Thạch Dương lăn bịch từ trên giường xuống đất, phát ra một tiếng trầm nặng nề.
Là tiếng vật nặng bằng kim loại rơi xuống đất.
Ninh Phồn vội bước lên, lật người Thạch Dương lại, nhưng tiếc là cậu ta đã không còn thở, cơ thể đã bị hóa đồng.
Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh không có mặt ở đây… Sao chuyện này vẫn có thể xảy ra? Trong ký túc xá còn người chơi bị đổi quần áo ẩn náu sao? Hay là chuyện này vốn không phải do Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh gây ra?
“Quy… Quy tắc.”
Ninh Phồn nhìn xuống dưới giường, một dòng quy tắc hiện ra.
【Khu nhà máy nghiêm cấm công nhân đổi ca.】
Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu đưa Thạch Dương trở lại giường, cô ấy quay đầu nhìn những người chơi xung quanh.
Ngoại trừ NPC vẫn đang ngủ say, những người còn lại đều đã tỉnh.
Ninh Phồn chậm rãi hít sâu một hơi, bảo mọi người tiếp tục nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến cửa ký túc xá, đợi nhóm Liễu Nhạn Lai trở về.
Cô ấy đợi một lúc lâu, Liễu Nhạn Lai mới dẫn theo Chu Nhược Sương và Lý Lị trở lại.
“Thạch Dương chết rồi.” Sau khi Chu Nhược Sương đưa Lý Lị vào trong, Ninh Phồn mới lên tiếng: “Có khi nào chúng ta đã nhầm rồi không? Có thể bọn họ đã phạm phải quy tắc tử vong nào đó trong ngày?”
Liễu Nhạn Lai nhíu mày, sau khi hỏi rõ tình hình liền nói: “Cơ thể Thái Kỳ Văn đúng là đã bị hóa đồng hoàn toàn, Thượng Ngải Thanh thì nhẹ hơn một chút nhưng cũng có một phần đã bị hóa đồng. Tôi cảm thấy không nhầm đâu. Thời điểm Thạch Dương chết trùng khớp với lúc tôi giết Thái Kỳ Văn, chắc chính là cái chuyển giá mà Chu tiểu thư nói.”
Họ dụ Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh ra ngoài rồi mới ra tay, chính là lo sợ trong lúc hỗn loạn sẽ làm người khác bị thương, không ngờ cuối cùng vẫn có người chết.
Ninh Phồn cũng không có chứng cứ gì khác, đành thở dài: “Vậy chuyện này…”
“Sáng mai nói rõ tình hình với bọn họ sau.”
“Được.”
Sáng hôm sau, Liễu Nhạn Lai đã thông báo cho mọi người biết cái chết của Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh.
Quần áo trên người họ sẽ càng lúc càng bẩn, về sau rất có thể sẽ giống như bộ đồ công nhân mà Thái Kỳ Văn bị ép đổi, đến mức không thể phân biệt bằng mắt thường ai là người đã bị đổi đồ.
Vì vậy chỉ có thể giám sát lẫn nhau.
Không chỉ là vì người khác, mà còn vì chính bản thân mình, bởi vì nếu người khác bị đổi đồ, người bị hại chính là những người ở bên cạnh.
***
***
Tối qua Ngân Tô ngủ không được ngon, nửa đêm có người đến gõ cửa. Cô không muốn mở nhưng đối phương cứ dây dưa không buông, kiên trì không dứt, nhất quyết phải gõ cho tới khi cô mở cửa.
Không còn cách nào, Ngân Tô đành phải mở cửa tiếp khách.
Ai mà ngờ bên ngoài không phải người, mà là một người đồng, vừa thấy cô mở cửa liền nhe răng lộ ra nụ cười vừa tàn nhẫn vừa tham lam, giơ tay chụp thẳng vào mặt cô.
Đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà người ta gõ cửa, đã bất lịch sự thì chớ, vậy mà lại còn dám xông tới túm mặt chủ nhà, đúng là tội không thể tha.
Nhưng Ngân Tô không ngờ, cô vừa giải quyết xong một người đồng, chưa nằm xuống được mười phút lại có người đồng khác gõ cửa rầm rầm.
Cả một đêm, đến tới bảy tám lượt.
Bảo ai mà chịu nổi cho được!
May mà sau khi giết bảy tám người đồng, Ngân Tô cũng không phải không thu hoạch được gì.
Lũ người đồng chạy đến tìm cô có nét giống với những NPC cô giết hai ngày trước, trong đó có tài xế ngày đầu tiên, công nhân kỳ cựu Lý Dương, còn có mấy tên quản lý đã chết nữa.
NPC giết nhiều cũng không hay…
Đến cả hậu mãi cũng có luôn.
*hậu mãi: dịch vụ chăm sóc khách hàng sau mua bán, ý ở đây là chỉ việc NPC sau khi bị giết biến thành người đồng quay lại tìm người giết mình.
Chậc…