Buổi chiều, ngoài việc tuần tra, Ngân Tô còn phải xử lý công việc của quản lý, toàn là những việc vụn vặt, không có vấn đề gì lớn.
Sau khi xử lý xong, cô ngồi trong văn phòng cầm điện thoại mở hộp mù giết thời gian đến giờ tan làm.
Ngân Tô kéo chiếc túi đen đựng vật liệu từ dưới bàn ra, cô không dám để trong cung điện, sợ con ma đói sẽ một miếng nuốt chửng.
Phải kiếm cho mình một món đạo cụ không gian có thể chứa đồ mới được… Chỉ tiếc là mở mãi không ra, trong Cửa hàng cũng không thấy, ngay cả chợ đen hay bên hội đấu giá cũng hiếm khi gặp.
Ngân Tô đành đổ hết cho vận xui của bản thân.
Bằng không tại sao người khác lại có chứ?
Cô đã gặp không ít người chơi có đạo cụ không gian.
Dựa vào vận may của bản thân thì không thực tế, Ngân Tô cảm thấy mình vẫn nên vặt lông Cục điều tra… Bọn họ chắc chắn có.
Ngân Tô mệt tim, xách túi rời khỏi văn phòng, tìm đám đàn em hỏi cách xử lý vật liệu.
“Tối mai lúc làm ca đêm rồi xử lý. Ban đêm người làm ít, gặp may thì có thiết bị trống, như vậy là dùng được.”
“Không thể xử lý ở chỗ khác sao?”
“Tất nhiên là không được, không có thiết bị thì sao mà xử lý sạch được? Vật liệu xử lý không sạch, làm ra người đồng chắc chắn là đồ lỗi.”
Thế là Ngân Tô đành xách đống vật liệu về phòng mình.
***
***
“Liễu Nhạn Lai.”
Liễu Nhạn Lai dừng bước, nhìn mấy người đang xách túi đen chạy về phía bọn họ.
Thẩm Thập Cửu lên tiếng hỏi: “Các anh có phát hiện Thái Kỳ Văn với Thượng Ngải Thanh có gì bất thường không?”
Liễu Nhạn Lai lắc đầu, vẻ mặt trầm tĩnh: “Ngoại trừ trông mệt mỏi với sợ hãi hơn người khác một chút thì không có gì bất thường.”
Hai điểm đó đều có lý do hợp lý, mệt hơn là vì bị ô nhiễm, sợ hãi là vì bị đổi đồng phục, họ biết mình không giống những người còn lại.
Như vậy không thể xem là biểu hiện bất thường.
“Vậy tối nay làm sao? Có nên…” Ninh Phồn ngập ngừng không nói hết.
Nhưng ai cũng hiểu ý cô ấy, có nên đuổi hai người đó đi, hoặc… Trực tiếp g**t ch*t.
“Phó bản tử vong thì đừng do dự.” Một người chơi đứng cạnh Liễu Nhạn Lai nói: “Giết thẳng đi, nếu không rất có thể người chết sẽ là chúng ta.”
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Hay là lại đi tìm đại lão?” Thẩm Thập Cửu nói: “Hỏi thử xem rốt cuộc tình hình là thế nào?”
“Cô ấy sẽ nói sao?”
Thẩm Thập Cửu: “Có thể giao dịch mà…”
“Hiện giờ trong tay chúng ta không có manh mối nào hữu dụng…” Ninh Phồn ngập ngừng: “Không biết cô ấy có muốn đạo cụ hay điểm tích lũy không.”
Người chơi cấp cao như cô chắc chắn không thiếu điểm.
Còn đạo cụ…
Chuyện này nói lớn không lớn, nói không nhỏ, dù có đem đạo cụ ra giao dịch thì cũng không phải đạo cụ lợi hại gì, người ta có khi còn chướng mắt.
“Thử một chút thôi, có mất gì đâu.”
“Vì hai người chơi mới, không đáng.” Có người phản đối: “Điểm tích lũy cũng là thứ chúng ta liều mạng mới kiếm được.”
Đây chính là lý do, bởi vì họ hoàn toàn có thể giết luôn hai người chơi mới kia mà chẳng cần xác minh.
Anh ta có vô tội hay không, không quan trọng.
Chỉ cần đủ lạnh lùng là có thể loại trừ mối nguy hiểm.
Vì thế nên giao dịch này chắc chắn không thể đưa ra cái giá quá cao.
Ninh Phồn thở dài, cuối cùng vẫn không muốn giết oan người vô tội: “Không sao, tôi chịu. Nếu thực sự có vấn đề thì cũng tiện làm rõ rốt cuộc đó là vấn đề gì.”
Việc này cũng không chỉ đơn thuần là vì hai người chơi mới đó.
Liễu Nhạn Lai gật đầu: “Xem thử cô ấy cần gì để đổi lấy thông tin, tôi có thể chia một phần.”
Người chơi phản đối thì trợn trắng mắt nhưng cũng không ngăn cản nữa.
Vậy nên, Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu đi tìm Ngân Tô.
***
***
Ký túc xá quản lý.
Ngân Tô ngồi trên ghế, nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, ý vị không rõ, hỏi: “Các người tới tìm tôi chỉ để biết chuyện này à?”
Ninh Phồn gật đầu: “Chúng tôi có thể dùng đạo cụ hoặc điểm tích lũy để trao đổi.”
“Các người đúng là có lòng thật đấy.” Ngân Tô khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt: “Giết quách đi chẳng phải xong rồi à.”
Ninh Phồn lắc đầu: “Cũng không phải là có lòng gì, chỉ là muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì. Nói cho cùng thì cũng là vì chính bản thân chúng tôi.”
Lần này là cô bất ngờ cảnh báo một câu.
Nhưng lần sau thì sao?
“Đáp án tôi đưa cũng chưa chắc là đúng, chỉ là suy đoán của tôi. Vậy các người vẫn còn muốn giao dịch chứ?”
Ninh Phồn gật đầu.
“50,000 điểm tích lũy.”
Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu liếc nhìn nhau, nói thật thì… Số điểm này không coi là nhiều, họ còn tưởng sẽ phải hiến máu một trận cơ.
***
***
Ký túc xá tập thể.
Ngoài những người chơi tăng ca và làm ca đêm, phần lớn người chơi đều đã trở về ký túc xá.
Cả ngày mệt mỏi rã rời, có người đã co người lại trên giường mà ngủ thiếp đi.
Liễu Nhạn Lai và Ninh Phồn quay lại, ký túc xá thoáng chốc yên lặng, mọi người vô thức nhìn về phía họ.
Liễu Nhạn Lai gọi mọi người lại: “Tối nay chúng ta dự định tiếp tục thăm dò nhà máy, chia làm hai đội nhỏ, mỗi đội 5 người. Cần tổng cộng 10 người, nên mọi người cũng phải tham gia. Yên tâm, mỗi đội sẽ được phân hai người chơi kỳ cựu.”
Người chơi mới còn chưa kịp từ chối đã bị Liễu Nhạn Lai chặn họng ngay từ đầu.
Liễu Nhạn Lai lấy ra các mảnh giấy, những người chơi kỳ cựu trực tiếp được phân công, còn những người chơi mới thì rút thăm để quyết định ai sẽ đi.
Trước khi rút thăm, có người lắp bắp mở miệng: “Nhất định phải để chúng tôi đi sao? Dẫn theo chúng tôi… liệu có làm vướng chân không?”
Tối qua bọn họ đều nghỉ ngơi, không ai ra ngoài.
Đêm đầu tiên đã có người chết bên ngoài…
“Mấy người không thể cứ nghĩ dựa dẫm vào chúng tôi mãi được, chúng tôi đâu phải cha mẹ của mấy người, những người không bỏ sức ra thì dựa vào đâu mà được chúng tôi che chở.”
“…”
Lời này vừa dứt, không ai dám lên tiếng.
Mọi người lần lượt bước lên rút thăm.
Đợi tất cả rút xong, Liễu Nhạn Lai mới nói rõ quy tắc: “Ai rút được tờ giấy có số, tối nay phải ra ngoài.”
Lời vừa dứt, những người không rút trúng số liền thở phào nhẹ nhõm.
Còn những người rút trúng thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thái Kỳ Văn nhìn con số trên tờ giấy trong tay, gương mặt trắng bệch dần chuyển sang tái xanh, bên tai là tiếng những người khác thở phào may mắn.
Anh ta siết chặt tờ giấy, tại sao lại là anh ta…
Liễu Nhạn Lai gọi những người rút trúng số đứng sang một bên, bắt đầu phân chia đội nhóm.
“Thái Kỳ Văn, Thượng Ngải Thanh, Lý Lị, ba người với tôi và Chu Nhược Sương thành một nhóm.”
Thái Kỳ Văn liếc nhìn Thượng Ngải Thanh đang ôm chặt cánh tay mình rồi lại nhìn sang Liễu Nhạn Lai và người chơi nữ tên Chu Nhược Sương bên cạnh anh ta.
Liễu Nhạn Lai chắc là rất mạnh… Đi cùng anh ta có lẽ sẽ không quá nguy hiểm.
Họ không lập tức xuất phát mà đợi đến khi phần lớn NPC bên ngoài quay về ký túc xá, khu nhà máy yên tĩnh trở lại mới hành động.
Thái Kỳ Văn lặng lẽ theo sau mọi người xuống lầu, không dám lên tiếng cũng chẳng dám tụt lại, bước chân rón rén bám sát những người phía trước.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Lý Lị đi sát cạnh Chu Nhược Sương. Bọn họ vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không có ý định thăm dò những tòa nhà hai bên trong khu nhà máy, thậm chí càng lúc càng đi sâu vào nơi hẻo lánh, ở đây, đến cả ánh đèn cũng không có.
Tiếc là không ai trả lời câu hỏi đó.
Ngay lúc Lý Lị định hỏi tiếp, người đi đầu là Liễu Nhạn Lai đột ngột dừng lại.
Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh cũng vội vàng dừng theo, căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”