Edit: Sơ
Beta: Wendy
Cô sao vẫn còn nghĩ đến chuyện đó?
Cô mà cũng đòi lên làm chủ ấy hả?
Nếu không phải vì không gặp được ông chủ, bọn họ thực sự rất muốn đi tố cáo bà điên mất trí này.
Sau khi lẩm bẩm xong, Ngân Tô quay đầu nhìn đám đàn em: “Còn không đi tìm vật liệu, định đợi tôi phát cho mấy người à?”
“…”
Đám đàn em vừa rồi cũng nghe được cuộc trò chuyện của mấy nhân viên kia, liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ra phương pháp chính xác để lấy vật liệu, rồi xoay người đi vào nhà máy.
Ngân Tô đứng một bên nhìn nhóm người chơi và nhóm quản lý mới chia thành hai đội, mỗi bên đều đang cùng nhau hợp tác ủ mưu… À không, hợp lý thu thập đầy đủ nguyên liệu.
Nhóm Ninh Phồn lo lắng có quy tắc ngầm, mỗi lần dụ NPC vào để ra tay đều nghiêm túc sao chép lại quy trình của cô.
Dẫn dụ NPC nói ra câu ‘Vật liệu trong cửa đều có thể lấy’, sau đó quẳng NPC vào đống vật liệu, đợi tắt thở rồi mới đi nhặt.
Bên phía NPC cũng bắt chước theo quy trình của Ngân Tô, chỉ là rõ ràng thô sơ hơn rất nhiều. Không rõ là do xác định được cái BUG mà Ngân Tô dùng có hiệu quả, hay là bởi vì bọn họ cũng từng giết quản lý, đã từng nhìn thấy sự đời.
***
***
Sau khi lấy xong vật liệu đi ra, vừa vặn gặp Liễu Nhạn Lai dẫn những người chơi khác tới.
Liễu Nhạn Lai thấy bọn họ đều đang xách túi đen thì hơi sững lại, sau đó mới chào hỏi Ninh Phồn.
“Các cô lấy được vật liệu rồi à?”
Ánh mắt Liễu Nhạn Lai vô thức rơi xuống thẻ công tác trên ngực cô gái bên cạnh, là màu xanh lá… Đó là thẻ công tác của quản lý.
Quan trọng nhất là, sau lưng cô còn đứng một đám quản lý.
Hai ngày nay, Liễu Nhạn Lai hầu như chưa từng chạm mặt với người chơi ngay từ đầu đã giết NPC này nên cũng không rõ cô đang làm gì, chỉ nghe từ miệng Ninh Phồn nói rằng cô rất ổn.
Bây giờ nhìn lại… Đúng là rất ổn thật.
Ninh Phồn và Liễu Nhạn Lai xem như là có mối quan hệ trao đổi manh mối với nhau, lúc này cũng không cố tình giấu giếm, nói luôn cách lấy vật liệu cho bọn họ.
Trong lúc hai bên đang trao đổi, Ngân Tô quan sát người bên kia.
Liễu Nhạn Lai rõ ràng đã trở thành ‘lão đại’ của cả đội, những người chơi cũ đều vây quanh anh ta.
Những người chơi mới đi theo phía sau họ, buổi sáng chắc không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, trừ hai thợ sửa chữa không có mặt thì không thiếu ai.
Những người chơi mới trông như quả cà héo, mặc quần áo bẩn thỉu, mệt mỏi, bất an.
Ánh mắt Ngân Tô quét qua mấy người chơi mặc quần áo bẩn nhất trong đám người, đột nhiên đưa tay chọt Phong Trường Đình một cái: “Hai người kia sao thế?”
Phong Trường Đình không ngờ Ngân Tô lại chủ động bắt chuyện với mình, cô ấy nhìn theo ánh mắt Ngân Tô, đáp: “Bị NPC bắt thay đồng phục.”
Sau khi Thái Kỳ Văn bị bắt thay đồng phục, sau đó lại có một người chơi khác trong lúc lạc đàn bị NPC yêu cầu thay đồng phục.
“Ồ.” Ngân Tô đút tay vào túi, cười như không cười: “Vậy thì mọi người phải cẩn thận đấy.”
“Ừm?”
Rõ ràng trạng thái tinh thần của hai người chơi bị đổi đồng phục tệ hơn hẳn những người khác, bọn họ suy đoán mức độ sạch sẽ của đồng phục ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của người chơi, tức là ô nhiễm.
Đồng phục càng bẩn, người chơi bị ô nhiễm càng nặng.
Họ đã cố gắng làm sạch đồng phục nhưng đáng tiếc là ngay cả kỹ năng cũng không thể làm sạch được.
Ngân Tô nói xong câu đó thì rời đi, Phong Trường Đình cũng không kịp hỏi cô câu đó là có ý gì.
Ngân Tô phát hiện kết quả giám định của hai người kia không giống những người chơi khác.
Người chơi bình thường sẽ là【Tên · Người chơi】.
Nhưng bọn họ lại là ——
【Thái Kỳ Văn · ? · Chuyển giá】
【Thượng Ngải Thanh · ? · Chuyển giá】
Dấu hỏi thay thế cho từ ‘Người chơi’, còn ‘Chuyển giá’ cũng không giống kỹ năng —— Cô hiện tại không thể giám định kỹ năng của người chơi, hơn nữa không có kỹ năng nào giống hệt nhau.
Nó giống như một loại Buff nào đó trên người bọn họ hơn.
Kết hợp với lời Ninh Phồn từng nói rằng có người trong ký túc xá chết không một tiếng động… Thì cái gọi là ‘Chuyển giá’ này lại càng đáng ngờ.
Họ đã chuyển cái gì đó sang người chơi?
***
***
Ngân Tô rời đi rất nhanh, phía bên Ninh Phồn và Liễu Nhạn Lai đã nói xong, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy có hơi kỳ lạ nhưng Phong Trường Đình vẫn gọi Liễu Nhạn Lai qua, kể lại lời Ngân Tô để lại.
“Cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Không, chỉ bảo chúng ta cẩn thận.” Chỉ là một câu cảnh báo.
Liễu Nhạn Lai cau mày liếc nhìn về phía Thái Kỳ Văn và Thượng Ngải Thanh: “Hiện tại vẫn chưa phát hiện hành vi bất thường nào ở họ… Chỉ là so với người khác thì họ có vẻ sợ hãi hơn, nhưng đó cũng có thể là do bị NPC đổi quần áo.”
“Mọi người thấy lời cô ấy đáng tin không?”
“Dù sao thì tôi tin.” Thẩm Thập Cửu gật đầu.
Ninh Phồn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận của mình: “Nếu cô ấy muốn hại chúng ta thì không khó, không cần thiết phải cố tình chia rẽ nội bộ.”
Tuy Chu Tiểu Đa không thích hành động chung với bọn họ nhưng rõ ràng vẫn có phần thiện ý với họ.
Huống hồ với thực lực như cô, cần gì phải dùng đến thủ đoạn thấp kém như vậy?
“Lúc nãy trong đó, cô ấy ra tay cứ như tiện tay b*p ch*t một con kiến vậy, NPC hoàn toàn không phản kháng. Nhưng lúc chúng tôi đối phó với những NPC đó, thì lại không dễ dàng như vậy, NPC không hề dễ giết, so với NPC trong các phó bản bình thường thì khó đối phó hơn nhiều.”
Nếu NPC bị tấn công trước, sẽ có thể tự vệ phản công nhưng tại sao NPC lại không phản kháng?
Chỉ có một khả năng là không thể phản kháng.
Bọn họ trông giống người bình thường, nhưng sức mạnh, độ nhanh nhẹn và thanh máu đều vượt xa người thường.
Bọn họ cũng là quái vật.
Là quái vật đội lốt người.
Vì vậy, bất kể là hiệu quả do kỹ năng gia tăng hay do đạo cụ mang lại, thực lực của cô đều ở một tầm cao mà bọn họ khó có thể nhìn thấu.
Dù vậy, Liễu Nhạn Lai cũng không thể tin ngay được, dù sao hai người đó hiện tại vẫn chưa lộ ra vấn đề gì.
“Chiều nay tôi sẽ bảo người theo dõi bọn họ, đợi đến bữa tối rồi bàn tiếp xem xử lý thế nào.”
Ninh Phồn tuy tin Ngân Tô sẽ không nói bậy nhưng cũng không quyết định ngay sống chết của hai người chơi đó.
***
***
Trong đám người, Thái Kỳ Văn đang ra sức cào cổ tay mình. Anh ta nhìn về phía trước, mấy người bên đó đã nói chuyện được một lúc lâu.
Anh ta cẩn thận huých nhẹ tay vào đồng đội bên cạnh, hạ giọng hỏi: “Thạch Dương, bọn họ đang bàn gì vậy?”
Thạch Dương có chút ghét bỏ mùi trên người Thái Kỳ Văn, liền né sang bên cạnh: “Tôi cũng đâu biết, hỏi tôi làm gì.”
Mắt Thái Kỳ Văn tối đi nhưng cũng không nổi giận, tiếp tục nói: “Sao lại nói lâu thế, còn không cho chúng ta nghe.”
Thạch Dương chẳng muốn nói chuyện với anh ta, “Tôi làm sao biết, cậu phiền quá rồi đấy, đừng nói chuyện với tôi nữa được không? Cậu hôi chết đi được.”
Thái Kỳ Văn cúi đầu không tiếp tục lên tiếng, móng tay cào vào da trên cổ tay, từng chút từng chút cào ra.
Anh ta chạm vào một thứ cứng lạnh… Không phải xương.
Chỗ da bị cào rách cũng không chảy máu, da của anh ta dường như chỉ là một lớp màng mỏng dính lên bộ xương đồng.
Anh ta không biết mình bị gì, không biết cơ thể mình bị làm sao.
Nhưng anh ta không dám nói, sợ bị họ coi là quái vật, sợ bị vứt bỏ, hoặc là… Trực tiếp g**t ch*t anh ta.
Anh ta không muốn chết.
Anh ta phải sống!
Anh ta nhất định phải sống!
Thái Kỳ Văn kéo áo che đi vết thương trên cổ tay, co rút vai lại, lặng lẽ tiến gần tới đám người.
Còn Thượng Ngải Thanh vẫn cúi đầu ôm lấy cánh tay mình, không rõ là đang tự giam hãm bản thân hay đang cố tìm chút cảm giác an toàn.