Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 804

Edit: Sơ

Beta: Wendy

NPC vừa ngơ ngác vừa kinh hoàng, hồi nãy anh ta nói có từ nào là mắng cô chứ?

NPC cảm nhận được bàn tay đang siết cổ mình vẫn còn dùng lực, dường như chỉ cần cô dùng thêm chút sức nữa thôi là đầu anh ta sẽ ngay lập tức bị bẻ gãy.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã không thể xua tan.

Đám đàn em hiểu ý lùi lại phía sau, trong mắt không chỉ là vẻ xem kịch mà còn có chút mong chờ độc ác, hy vọng hai người trực tiếp đánh nhau… Tốt nhất là đánh chết luôn.

“Tôi… tôi không có.” Gương mặt NPC bị bóp cổ dần trở nên khó coi, khó khăn lắm mới thốt ra được từng chữ: “Quản, quản lý, tôi không có mắng cô.”

“Vậy tức là anh thừa nhận, anh đang mắng tôi.”

NPC kinh ngạc: “Tôi… Tôi không có!”

Sao cái con người này lại đổi trắng thay đen như vậy được chứ?!

“Không có? Không có mà anh lại dắt tôi tới bãi rác? Là cảm thấy tôi chỉ xứng đáng đi lượm rác ở đây thôi đúng không? Cái này mà không phải là mắng tôi à?!”

“???” Mắt NPC trợn đến sắp rớt ra, cả gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, méo mó: “Mỗi, mỗi năm nguyên liệu mà nhà máy cung cấp… Đều chọn ở đây… Đây là… Là quy định.”

“Quy định?”

“Đúng, đúng vậy… Tôi không dám lừa cô… Thật đấy, tất cả người dự thi đều giống nhau, đều phải… Đều chỉ được chọn nguyên liệu bên trong cánh cửa này.”

***
***

Ngay lúc này, cách Ngân Tô khoảng một mét có một đội bốn người dường như bị màn bất ngờ phát điên của cô dọa cho khiếp vía, rất ăn ý mà lùi lại hai bước, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ nhìn cô.

Kinh ngạc là cả bốn người.

Ngưỡng mộ thì chủ yếu đến từ Thẩm Thập Cửu và Ninh Phồn.

Còn mấy người quản lý khác? Bọn họ lại đang dùng ánh mắt kỳ quái dán chặt vào cô.

Đây chính là đãi ngộ khi kết minh với NPC… Dù có lợi cho NPC, họ vẫn mong cô chết.

Không rõ đại lão có cảm thấy lạnh sống lưng không nữa.

Thẩm Thập Cửu ôm ngực hít mạnh một hơi, dùng khuỷu tay thúc thật mạnh vào Chung Đạt, “Không hổ là đại lão, gan dạ quá đi! Tôi tuyên bố, từ nay cô ấy là thần tượng mới của tôi!”

Chung Đạt không lên tiếng.

Phong Trường Đình hiếm khi hóng chuyện: “Thần tượng trước đây của cậu là ai?”

Ninh Phồn cũng nhìn sang, chờ Thẩm Thập Cửu trả lời.

“Trước đây á? Tất nhiên là…” Thẩm Thập Cửu cười hì hì, “Là tôi chứ ai, làm thần của chính mình!”

Ánh mắt đánh giá của Phong Trường Đình thoáng rơi lên người cậu ta, làm thần của chính mình? Hội Thượng Thiện Nhược Thủy à?

Lúc này Ninh Phồn cũng không rõ Thẩm Thập Cửu rốt cuộc là thuộc hội nào… Nhưng không quan trọng, chỉ cần đừng là cái hội điên rồ như Thánh Điện là được.

“Chỉ cần trong cánh cửa này thì mang cái nào cũng được đúng không?”

Giọng nói không nặng không nhẹ của Ngân Tô truyền đến, mọi người lập tức quay đầu nhìn sang.

NPC vẫn đang bị cô bóp cổ, cô khống chế lực rất chuẩn, không để anh ta ngất đi nhưng cũng không thể vùng ra được.

Lúc này NPC trông chẳng khác gì con cóc mắt lồi bị ma trảo bóp chặt.

“Đúng… Đúng vậy. Chỉ cần là vật liệu trong cửa… Đều, đều có thể mang đi.”

NPC không biết mình sẽ bị b*p ch*t lúc nào, giờ phút này cũng không dám giở trò, vẻ mặt vô cùng hèn mọn.

Anh ta đột nhiên nghe thấy sát thần đang bóp cổ mình bật cười một tiếng: “Vậy nói cách khác, anh cũng có thể mang đi.”

Đôi môi tái nhợt của NPC há ra, cố gắng nặn từ kẽ răng ra mấy chữ:  “Cái… Cái gì cơ!”

Chữ cuối cùng còn chưa dứt, thân thể anh ta đã bị kéo lê về phía trước hai bước, bàn tay ấm áp vỗ lên mặt anh ta, cô gái trước mặt mỉm cười nói: “Anh cũng đang ở trong cửa mà, tôi chọn anh.”

“???” Gì cơ!!

Chọn anh ta làm gì?

Anh ta là người sống sờ sờ đấy nhé!

Hơn nữa anh ta rõ ràng đang đứng ngoài cửa, là cô kéo anh ta vào!!

“Không…” NPC hoảng sợ lắc đầu, ý muốn nói không thể chọn anh ta được: “Cô cô cô… Cô chỉ có thể… Chọn trong đống vật liệu kia thôi.”

“Ồ.”

NPC nghe thấy tiếng ‘ồ’ này, còn tưởng cô đã nghe lọt tai.

Ai ngờ giây tiếp theo thân thể anh ta đã bị ném thẳng vào đống vật liệu, chất lỏng ghê tởm cùng với mùi hôi thối lập tức bao trùm.

NPC ngả nghiêng trên đống vật liệu, tất cả trước mắt dần trở nên mờ tối, xám xịt… 

Trong con ngươi còn mở to, cô gái bước từng bước đến gần, cúi người xuống nhìn thẳng vào anh, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như ác ma thì thầm bên tai: “Bây giờ, anh đang ở trong đống vật liệu rồi đấy, tôi có thể chọn anh được chưa?”

NPC mấp máy vài cái nhưng không phát ra tiếng nào, ý thức đang bị bóng tối nuốt chửng.

Mà người đứng trước mặt anh ta lại vui vẻ thay anh ta đưa ra quyết định:  “Không nói thì tôi coi như anh đồng ý rồi đấy.”

Ngón tay bên hông NPC giật giật, như muốn giơ lên nhưng cuối cùng lại buông thõng xuống, hoàn toàn bất động.

***
***

Mấy người đứng ngoài cửa đều sững sờ.

Họ cứ tưởng đại lão chỉ đang thử NPC xem có thể chọn được vật liệu khác không.

Ai ngờ căn bản không phải vậy, cô nhắm thẳng vào NPC luôn… 

Thật đúng là… Điên rồ.

Bên kia, Ngân Tô đang lấy ra chiếc túi đen được phát lúc đăng ký, mở bung ra. Túi này rất to, nhét một người trưởng thành vào cũng không thành vấn đề.

Ngân Tô nhanh chóng nhét NPC vào trong túi, động tác đóng gói thuần thục đến mức khiến người ta phải sững sờ.

Thẩm Thập Cửu quay đầu nhìn ra phía sau, đám NPC Ngân Tô dắt theo đã chặn kín lối vào, phía sau vẫn còn vài người dự thi chuẩn bị vào lấy nguyên liệu.

Có lẽ là vì hành động của Ngân Tô quá đáng sợ, cộng thêm đội quân quản lý đồ sộ của cô nên bọn họ chỉ biết đứng im lặng cách đó vài mét, không ai dám lên tiếng thúc giục.

Thẩm Thập Cửu với Ninh Phồn liếc nhìn nhau, sau đó ánh mắt đồng loạt chuyển về phía đám NPC trong cửa đang tránh xa Ngân Tô vì hành động của cô.

Đống rác này thì chọn ra được nguyên liệu gì chứ?

Muốn chắp vá ra một… hoàn chỉnh nào dễ vậy? Chi bằng học đại lão làm liều một phen, xong luôn trong một bước.

Dù sao vừa rồi đại lão giết người cũng chẳng thấy ai đến can thiệp…

“Bọn họ là người tham gia thi.” Phong Trường Đình nhắc nhở: “Hiện tại chưa rõ việc người tham gia thi giết hại lẫn nhau có bị phạt không.”

“Đúng rồi, quên mất vụ đó.” Thẩm Thập Cửu đập trán một cái.

NPC đại lão giết rõ ràng là công nhân của nhà máy, không phải người dự thi.

“Đi lừa vài người lại đây.”

Thẩm Thập Cửu quay đầu nhìn Chung Đạt, ánh mắt vừa phức tạp vừa kinh ngạc, “Anh à, anh đúng là… Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là gây chấn động!”

Chung Đạt cúi đầu không đáp, cứ như người vừa rồi lên tiếng không phải là anh ta.

“Đề nghị của anh Chung không tồi.” Ninh Phồn chủ động nói: “Tôi đi bắt… tìm người tới, mấy người phối hợp nhé, xử lý từng người một.”

Phong Trường Đình giơ tay ra dấu OK, Chung Đạt chỉ khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý, còn Thẩm Thập Cửu thì gật đầu như gà mổ thóc, “Không vấn đề, không vấn đề.”

***
***

Ngân Tô sau khi ‘đóng gói’ xong nguyên liệu cũng không rời đi ngay mà gọi đám đàn em lại: “Đừng nói là tôi không dạy mấy người nhé, nhìn kỹ đi, đều là nguyên liệu tươi mới đấy.”

Mấy tên đàn em giật giật khóe miệng mấy cái, cuối cùng cũng có người cố nặn ra vài chữ: “Trong thời gian chuẩn bị nguyên liệu, không được ra tay với người tham gia thi đấu.”

“À… vậy thì tiếc thật đấy.” Giọng Ngân Tô khẽ chuyển: “Thế còn trong thời gian chế tác thì có được không?”

“…”

Đám đàn em lập tức nhìn trời nhìn đất, vẻ mặt rõ ràng là tôi không nói gì hết.

Ngân Tô trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Giảm số lượng đối thủ cũng chẳng có ích gì, quyền đánh giá nằm trong tay chủ nhà máy… Vẫn phải đi làm chủ mới được.”

Đám đàn em: “???”

Bình Luận (0)
Comment