Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 816

“Bang bang bang!”

Không biết ai là người nổ súng.

Viên đạn bắn trúng người đồng, tia lửa bắn tung tóe, thế nhưng người đồng vẫn nguyên vẹn. Điều này ngược lại còn chọc giận người đồng khiến chúng nó càng thêm điên cuồng tấn công bọn họ.

“Không thể cứ đánh mãi với chúng thế này được, chạy mau!” Liễu Nhạn Lai xác nhận người chơi mới đều đã chạy thoát, lập tức hô với những người còn lại.

Mấy người đồng này rất khó giết… 

Tuy rằng mọi người hợp lực cũng có thể giết được nhưng như thế sẽ tiêu hao thể lực và đạo cụ của bản thân, nói không chừng còn có thương vong.

Có thể giết, nhưng không cần thiết.

Những người chơi khác hiển nhiên cũng không muốn liều mạng sống của mình để quyết một trận sống chết với người đồng, vì vậy sau khi lời của Liễu Nhạn Lai vừa dứt, mọi người liền tản ra chạy về phía ngoài.

“Chu Nhược Sương!”

Chu Nhược Sương lập tức thi triển kỹ năng, đám người đồng xung quanh đột ngột đứng sững lại, mọi người ngay lập tức lao ra khỏi vòng vây của người đồng.

Phương hướng Phong Trường Đình và Chung Đạt chạy trùng hợp lại chính là chỗ của Ngân Tô, hai người vừa lao đến trước mặt Ngân Tô thì đám người đồng cũng khôi phục hành động, có người đồng đuổi thẳng về phía bọn họ.

“Chu tiểu thư, đi mau!” Phong Trường Đình thấy Ngân Tô không động đậy, theo phản xạ vươn tay kéo cô một cái.

Ngân Tô lại trở tay giữ chặt cô ấy lại: “Đừng động.”

“Cái gì?”

“Đừng động.” Ngân Tô lặp lại lần nữa, lại nói: “Người đồng sẽ không sống lại.”

Gió lạnh thổi vù vù bên tai mang theo mùi máu tanh thoang thoảng, Phong Trường Đình trơ mắt nhìn cánh tay bằng kim loại sáng loáng của người đồng vươn tới.

Thế nhưng ngay khi sắp chạm vào bọn họ, cánh tay ấy bỗng khựng lại, giống như con robot bị kẹt chương trình, cứng ngắc nhấc lên rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.

Người đồng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Ngân Tô hai giây sau đó chậm rãi xoay đầu, ánh mắt hướng về phía Phong Trường Đình, ác ý và hàn ý ập tới.

Trái tim Phong Trường Đình khẽ run lên, người đồng sẽ không sống lại, người đồng sẽ không sống lại… Sẽ không sống lại…

Phong Trường Đình lập tức ép bản thân bình tĩnh lại, quên đi ý nghĩ người đồng sẽ sống lại, coi người đồng trước mặt thành đồ trang trí.

Cánh tay người đồng chậm rãi vươn tới trước mặt cô ấy, ngón tay ánh lên sắc kim loại gần như muốn đâm thẳng vào mắt, Phong Trường Đình cố gắng phớt lờ đầu ngón tay ấy.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào nhãn cầu, người đồng khựng lại.

Nó dường như mang theo sự nghi hoặc mà xoay chuyển cái đầu, một lát sau lại bắt đầu kẹt chương trình, động tác cứng nhắc lặp đi lặp lại.

Nửa phút sau, người đồng rốt cuộc cũng từ bỏ, lao vút qua bên người Phong Trường Đình, nhanh chóng biến mất trong cụm kiến trúc nhà máy.

“Phù…”

Phong Trường Đình chậm rãi thở ra một hơi bị đè nén trong lồng ngực.

Ngân Tô buông tay Phong Trường Đình ra, nhấc chân tiếp tục bước theo hướng ban đầu.

Phong Trường Đình quay đầu nhìn lại, Chung Đạt hẳn là đã chạy không ngừng nghỉ, lúc này đã sớm mất hút.

Cô ấy do dự một chút rồi quyết định đi theo Ngân Tô.

“Chu tiểu thư, cô phát hiện ra lúc nào vậy?”

“Vừa nãy.”

Vừa nãy?

Khóe miệng Phong Trường Đình không nhịn được co giật, nói cách khác là cô hoàn toàn chưa từng kiểm chứng, nếu như đoán sai thì… Thôi được rồi, dù cho có sai thì chắc hẳn cô ấy cũng có thể đối phó người đồng.

Phong Trường Đình cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, là Ngụy Nguyên Dao phát hiện ra người đồng đầu tiên, trước khi cô ta nói ra người đồng không ai nhìn thấy sự tồn tại của chúng.

Chỉ đến khi cô ta nói ra, trong mắt mọi người mới xuất hiện người đồng…

“Người đồng sẽ không sống lại” câu nói này đã xuất hiện nhiều lần, đồng thời tồn tại cả “Người đồng sẽ sống lại”. Những ngày qua cho họ đều biết rằng “Người đồng sẽ sống lại” là đúng, nên họ vẫn cho rằng “sẽ không sống lại” là một quy tắc sai.

Không ngờ quy tắc này cũng đúng —— Chỉ cần bạn tin rằng người đồng sẽ không sống lại thì chúng thật sự sẽ không sống lại.

“Á ——”

Tiếng gào thảm vang lên từ trong cụm kiến trúc, tiếng kêu thê lương dội khắp cả khu nhà máy.

Phong Trường Đình nhìn về phía âm thanh truyền tới, hẳn là có người bị người đồng bắt được… Tiếng hét thảm thiết như vậy, khả năng sống sót e là rất nhỏ.

Cô gái đi đằng trước thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, cứ như thể cô không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết đó vậy.

***
***

Nhà máy vật liệu số 25.

Liễu Nhạn Lai ngồi xổm bên ngoài nhà máy, cánh tay còn đang chảy máu, anh ta cầm một chai thuốc đổ lên, nước thuốc rửa sạch vết máu, lộ ra vết thương sâu đến tận xương.

Bên cạnh anh ta là một thanh niên để tóc dài lúc này đang ngồi bệt trên đất trông chẳng có chút hình tượng nào, thở hổn hển tưng hơi nặng nhọc.

Bên cạnh hai người là chiếc túi đen đựng vật liệu.

Cũng không biết chiếc túi này làm từ gì mà bất kể bọn họ có dùng để tấn công người đồng hay kéo lê trên mặt đất thì ngoại trừ có hơi bẩn một chút ra thì chẳng thấy có vết rách nào.

Thanh niên xoa xoa máu trên mặt, lại cúi đầu nhìn vết xước trên lòng bàn tay do cọ xát mà ra: “Những người đồng kia cũng khó đối phó quá rồi, gần như không có nhược điểm.”

“Tiếc là trong đội không có ai có kỹ năng hệ hỏa.”

Nếu là người đồng, vậy thì hẳn là có thể hòa tan, có người chơi hệ hỏa, việc đối phó với chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Người chơi hệ nguyên tố là nhiều nhất, trước đó tiến vào phó bản rất dễ dàng gặp được, chẳng hiểu sao vào cái phó bản này lại không thấy ai!” Thanh niên nghiến răng, oán hận nói: “Trò chơi này rõ ràng là đang cố ý chỉnh chúng ta!”

Liễu Nhạn Lai băng bó xong vết thương, kéo ống tay áo xuống: “Cũng không biết bọn họ có thể sống sót được hay không.”

Quan Xán cười lạnh một tiếng: “Bản thân chúng ta còn khó bảo toàn, ai mà thừa tâm trạng lo cho bọn họ làm cái khỉ gì.”

Ánh mắt Liễu Nhạn Lai liếc nhìn về phía bóng tối: “Có người tới.”

Quan Xán lập tức nâng cao cảnh giác, ánh mắt dán chặt vào trong bóng tối, tiếng bước chân từ xa tới gần… Nghe âm thanh đó thì hẳn là người, nhưng là người chơi hay NPC thì khó mà phân biệt được.

Trong bóng tối dần dần hiện ra hai bóng dáng, Quan Xán và Liễu Nhạn Lai nhanh chóng nhận ra là ai nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác: “Là hai người à… Sao chỉ có hai người?”

Ngân Tô bước ra khỏi bóng tối, không trả lời, Phong Trường Đình lên tiếng: “Trên đường không gặp được những người khác.”

Hai bên tiến hành xác minh thân phận, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mục tiêu ban đầu của bọn họ chính là nhà máy này, những người khác thoát khỏi sự dây dưa của người đồng rồi, hẳn là sẽ tự tìm đến đây.

Vì vậy bọn họ quyết định chờ thêm một chút nữa.

“Cô may mắn thật đấy, lại được đi cùng với cô ấy?” Quan Xán hất cằm về phía Ngân Tô, rồi hiếu kỳ hỏi: “Cô ấy giết người đồng kiểu gì vậy?”

“…”

Cô ấy vốn dĩ chẳng giết.

Phong Trường Đình nhìn sang Ngân Tô đang đứng yên không động đậy: “Chu tiểu thư, tôi có thể nói không?”

Ngân Tô nghiêng mắt nhìn lại: “Tùy cô.”

Phong Trường Đình lúc này mới nói cho họ biết cách sử dụng thực sự của “người đồng sẽ không sống lại”.

“Ô nhiễm khiến chúng ta nhìn thấy người đồng, thấy người đồng đang di động, trong đầu liền nảy sinh suy nghĩ là người đồng sống lại, từ đó khiến chúng thật sự sống lại. Mà cách giải quyết trò chơi cũng đã chỉ thẳng, chỉ cần tin rằng người đồng sẽ không sống lại thì sẽ không bị chúng tấn công.”

“Má nó!” Quan Xán không nhịn được mắng một câu: “Đơn giản vậy thôi ấy hả?”

“Không hề đơn giản chút nào, muốn khống chế được suy nghĩ trong đầu là chuyện rất khó.” Liễu Nhạn Lai trầm giọng nói: “Đặc biệt là hiện giờ chúng ta đều biết người đồng có thể sống lại.”

Theo lời Phong Trường Đình, không phải chỉ cần thì thầm trong lòng “người đồng sẽ không sống lại” là người đồng sẽ đứng yên bất động.

Mà nhất định phải kiên định tin tưởng rằng chúng sẽ không sống lại mới được. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, người đồng cũng không phải hoàn toàn không nhúc nhích, chúng vẫn sẽ cử động…

Bình Luận (0)
Comment