Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 817

Thử nghĩ mà xem, nếu nhìn thấy người đồng vẫn đang cử động, liệu bạn còn có thể tự tẩy não bản thân, kiên định tin tưởng vào cái suy nghĩ “người đồng sẽ không sống lại” không?

Nếu là người chơi kì cựu có năng lực tự tẩy não mạnh thì còn có thể.

Nhưng còn người chơi mới…

Liễu Nhạn Lai cảm thấy chi bằng chạy trốn thì an toàn hơn.

Đúng lúc bọn họ đang bàn luận, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, âm thanh hư ảo lộn xộn khiến trong đầu người ta lập tức hình dung ra bóng dáng chủ nhân đang hoảng loạn lảo đảo chạy về phía bên này.

Khi bóng người kia lao ra khỏi bóng tối, nhìn thấy mấy người đang đứng ở cửa nhà máy thì hệt như sợi dây đàn kéo căng cuối cùng cũng đứt phựt, ngã thẳng xuống đất.

“Là Tân Chí.”

Ngân Tô tò mò bước lại gần quan sát dáng vẻ của Tân Chí, toàn thân đầy máu, lồng ngực hầu như không còn phập phồng, nhìn từ xa mà không chú ý kỹ thì chẳng thể nhận ra anh ta vẫn còn sống.

Phong Trường Đình kéo người vào dưới ánh đèn ngoài nhà máy, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người Tân Chí.

Khi cô ấy lật người Tân Chí lại liền phát hiện cả lưng anh ta toàn máu là máu, phần thắt lưng có một vết rách rất lớn, bên trong máu thịt nhầy nhụa, tựa như đã bị ai đó thò tay vào khuấy nát, nội tạng tổn thương nghiêm trọng.

Không biết anh ta làm thế nào mà có thể gắng gượng chạy đến được đây…

“Cứu… cứu tôi…” Tân Chí nắm chặt cổ tay Phong Trường Đình, máu đặc quánh lại bôi lem khắp cổ tay cô ấy.

Quan Xán cúi đầu quan sát hai cái, thốt ra lời lẽ lạnh lùng vô tình: “Giết đi thôi, anh ta bị thương quá nặng rồi.”

Những vết thương ngoài da bình thường, hoặc tình trạng kiệt sức, bọn họ còn có thể dùng thuốc hồi phục kéo người về. Nhưng thương thế của Tân Chí… trừ phi bọn họ lấy ra dược tề cấp S mới cứu nổi.

Mà dược tề cấp S cũng là thứ họ phải liều mạng vượt ải mới giành được.

Tân Chí chẳng qua chỉ là một người chơi mới, quan hệ với mọi người cũng chỉ như bèo nước gặp gỡ. Dù có cứu anh ta lúc này, chưa chắc anh ta đã sống được đến khi qua ải.

Hơn nữa trên người Tân Chí chẳng còn gì cả, nguyên liệu cũng đã mất, không có nguyên liệu thì căn bản không thể tham giải thi đấu người đồng.

Cho nên lúc này mà phí phạm dược tề cứu anh ta, chính là đang đem mạng của mình ra đặt cược.

Quan Xán tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Liễu Nhạn Lai với Phong Trường Đình hiển nhiên cũng không phải kiểu người tốt bụng như thế.

“Cứu…” Tân Chí càng gắng sức nắm chặt tay Phong Trường Đình hơn, giọng nói yếu ớt tan vỡ gần như sắp tan biến vào hư vô: “Cứu… cứu tôi.”

Phong Trường Đình: “…”

“Đau dài chẳng bằng đau ngắn, để cho anh ta thoải mái ra đi đi.” Quan Xán bước đến bên cạnh Phong Trường Đình: “Nếu cô không ra tay được thì để tôi.”

Phong Trường Đình gạt tay Tân Chí ra, Tân Chí cố sức giữ chặt nhưng tiếc rằng vào lúc này sức lực của anh ta đâu còn sánh được với Phong Trường Đình, cuối cùng từng ngón tay bị bẻ ra từng chút một.

Cô ấy không để Quan Xán động thủ, dứt khoát gọn gàng tiễn Tân Chí đi.

【Xin hãy giữ cho đồng phục sạch sẽ.】

“…”

Quy tắc này giờ đã chẳng còn tác dụng, hơn nữa bọn họ cũng không có cách nào giữ quần áo sạch sẽ được, ngoại trừ nhà máy kiểm nghiệm, các nhà máy khác đều khiến quần áo bẩn thỉu cả… À, còn khi làm quản lý nữa.

Giống như vị đại lão kia, ban đầu ở nhà máy kiểm nghiệm, rồi ngày hôm sau lên làm quản lý, cho nên đến bây giờ quần áo vẫn tinh tươm sạch sẽ.

Nhưng bọn họ thì chẳng có cái mệnh đó…

Phong Trường Đình đợi đến khi dòng chữ quy tắc biến mất mới đỡ Tân Chí sang một bên đặt xuống, sau đó đứng dậy, rũ mắt lau vết máu dính trên tay.

Hành lang rơi vào trong một sự yên tĩnh quỷ dị.

Sau khi Tân Chí chết không bao lâu, lại có hai người chơi xuất hiện.

Một người là Thẩm Thập Cửu, một người khác là người mới tên là Tiết Thông.

Thẩm Thập Cửu xách Tiết Thông như xách một con gà con chạy tới, trên tay còn xách theo hai túi vật liệu. Một người cộng thêm hai phần vật liệu, vậy mà Thẩm Thập Cửu lại trông cực kỳ thoải mái.

Tiết Thông thì rõ ràng là bị dọa sợ, bị ném xuống đất liền ôm đầu co rúc vào góc, run lẩy bẩy.

Thẩm Thập Cửu cũng có vẻ khá chật vật: “Trương Huy chết rồi.”

Trương Huy… Một trong hai người ở nhóm nhà máy sửa chữa, anh ta vốn là một người chơi kỳ cựu.

Thẩm Thập Cửu nhìn quanh trái phải: “Chỉ có mấy người thôi à? Những người khác đâu?”

“Còn chưa tới.”

“À…”

Mọi người lại đợi thêm một lúc, vẫn chưa thấy ai đến. Liễu Nhạn Lai không thể chờ thêm được nữa, liền gọi những người chơi khác: “Chúng ta vào trước đi, nếu đi xong một vòng quy trình mà không có vấn đề gì, cũng coi như cho bọn họ một phần tham khảo.”

Bọn họ không thể cứ mãi tiêu hao thời gian ở đây nên những người khác đều đồng ý.

***
***

Thẩm Thập Cửu lần này rút được thân phận quản lý, mà tối nay không phải ca đêm cho nên cậu ta ở lại bên ngoài tiếp ứng, đồng thời giao nguyên liệu trong tay cho Phong Trường Đình, để Phong Trường Đình giúp cậu ta xử lý.

Muốn sống sót rời khỏi phó bản này, bọn họ buộc phải hợp tác với nhau.

Người chơi tên Tiết Thông vốn không quá muốn vào nhưng anh ta cũng hiểu rõ, anh ta không giống Thẩm Thập Cửu, không có cái vốn liếng để người khác thay anh ta xử lý nguyên liệu.

Anh ta buộc phải tự mình đi vào…

Cuối cùng, Tiết Thông chỉ có thể run rẩy đứng lên, cố sức kéo theo bao nguyên liệu nặng nề bám theo những người khác.

Thân phận thợ sửa chữa quả nhiên không bị ngăn cản, mọi người nhanh chóng tiến vào được nhà máy.

Quan Xán và Liễu Nhạn Lai đi thành hàng, ghé sát thì thầm: “Anh Lưu, vừa rồi không phải cô ấy không mang theo đồ sao?”

Liễu Nhạn Lai ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thấy Ngân Tô đang kéo lê một cái túi đen trên mặt đất phát ra tiếng “soạt soạt”.

Trước khi đi vào, trong tay cô quả thật không có gì…

“Chẳng lẽ cô ấy có đạo cụ không gian?” Quan Xán cả gan đoán: “Hoặc là kỹ năng không gian?”

Liễu Nhạn Lai thu hồi ánh mắt, nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

“Chỉ là tò mò thôi mà…” Quan Xán cũng không dám nói quá lớn: “Dù là đạo cụ không gian hay kỹ năng không gian thì đều rất hiếm có đó.”

Liễu Nhạn Lai không tiếp tục trao đổi với Quan Xán về vấn đề này nữa. Lúc này bọn họ đã bước vào bên trong nhà máy, nhìn thấy dây chuyền sản xuất mới tinh đã ngừng vận hành.

Những NPC trong nhà máy đưa mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt kia có phần quái dị, giống như chuột cống trong mương đang thèm khát đồ ăn.

Ngân Tô cũng nhận ra điều này.

Tối qua bọn họ vào nhà máy tuy không phải nhà máy này nhưng khi ấy những NPC kia đa phần đều làm ngơ chứ không trắng trợn nhìn chằm chằm như vậy.

Xem ra càng về sau, việc tiến vào nhà máy sẽ càng thêm nguy hiểm.

Những người chơi khác cũng ý thức được điểm này, trong lòng như bị đè thêm một tảng đá lớn.

Nếu tối nay bọn họ không hoàn thành việc chế tạo người đồng, vậy ngày mai quay lại sẽ phải đối mặt với tình huống thế nào đây?

“Bọn họ sao lại nhìn chúng ta như vậy?” Tiết Thông run lẩy bẩy, bị đám NPC đó dán mắt nhìn, cả người anh ta bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

“Bởi vì bữa khuya rất ngon nha.”

Tiết Thông giật phắt đầu sang nhìn.

Người trả lời anh ta không phải là Liễu Nhạn Lai hay Quan Xán, thậm chí cũng không phải Phong Trường Đình, mà là… mà là…

Tiết Thông cảm thấy cô gái này đáng sợ chẳng kém gì đám NPC kia… Nhưng may thay cô là người chơi.

Liễu Nhạn Lai hạ thấp giọng: “Đừng nhìn bọn chúng, lo làm việc chính trước đã.”

Những NPC này chỉ nhìn chằm chằm, không ai rời khỏi vị trí làm việc, chứng tỏ tạm thời bọn họ vẫn còn an toàn.

“Dây chuyền sản xuất vẫn chưa khởi động, phải bật lên trước. Lúc trước tôi ở nhà máy vật liệu nhưng không phát hiện ra bọn họ khởi động bằng cách nào, phải tìm…”

“Cái gì? Cậu muốn tan ca à? Không vấn đề, tôi lập tức giúp cậu.”

Lời Quan Xán nghẹn lại trong cổ họng, vội vã quay phắt đầu nhìn ra sau.

Chỉ thấy đại lão đi cuối đội đột ngột túm lấy một NPC đang đứng gần cô nhất bên dây chuyền sản xuất rồi ấn thẳng đầu anh ta xuống bể làm sạch.

Bình Luận (0)
Comment