Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 818

Động tác của cô vừa nhanh vừa thô bạo, NPC hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Hai tay NPC vùng vẫy, trông chẳng khác nào con gà con bị ấn xuống nước.

“Không cần giãy dụa nữa, sắp được tan ca rồi.” Kẻ khởi xướng còn dịu dàng trấn an.

“Ục ục… Gù gù…”

NPC đang giãy giụa dần dần mất sức, cuối cùng đôi tay vốn còn vẫy đạp kia nổi lềnh bềnh trong bể làm sạch, hoàn toàn không còn chút động tĩnh.

“Rắc ——”

Liễu Nhạn Lai trông thấy đầu NPC không biết là bị một sức mạnh gì đó bẻ gãy, nước trong bể làm sạch dập dềnh nhưng không thấy rõ bên trong có cái gì.

Là kỹ năng của cô ấy sao?

***
***

Ngân Tô hất văng thứ chất lỏng dính trên tay, quay đầu nhìn đám NPC bên cạnh đang rục rịch, phát huy tinh thần dân chủ của nhà lãnh đạo: “Các người muốn tan ca, hay là muốn đổi sang một dây chuyền sản xuất khác?”

NPC không muốn tan ca, cũng chẳng muốn đổi dây chuyền sản xuất, bọn họ muốn g**t ch*t cô ta…

“Hậu quả của việc bất kính với chủ nhiệm rất nghiêm trọng đấy, các người phải nghĩ cho kỹ.”

Thẻ công tác màu xanh trước ngực Ngân Tô như tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo quái dị, đám NPC vừa bị cái chết của đồng bọn k*ch th*ch đến mất kiểm soát dần dần bình tĩnh lại.

Bây giờ cô chính là chủ nhiệm… 

Thân phận chủ nhiệm lúc này vẫn rất dễ dùng, NPC không dám đối đầu trực tiếp với cô, đành phải chọn cách đổi sang một dây chuyền khác.

Những người khác nhìn mà sững sờ, còn có thể làm như vậy luôn à?

***
***

Hôm nay Ngân Tô không mang theo đàn em, cũng chẳng muốn tự mình động tay xử lý.

Thế nên cô nghĩ liền đánh chủ ý lên người người chơi, để Phong Trường Đình giúp mình xử lý nguyên liệu, còn bản thân thì giao giang sơn cô đánh hạ được  —— Dây chuyền sản xuất cho họ sử dụng.

Phong Trường Đình chẳng có lý do gì để từ chối.

Hơn nữa, dây chuyền làm sạch bên kia hoàn toàn trống trơn, nếu họ tự khởi động máy, rồi phải tìm cho ra loại chất tẩy rửa nữa đúng thì chẳng biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian.

Trong lúc bọn họ đang làm sạch, Ngân Tô lại thong thả đi dạo thêm hai vòng trong nhà máy.

Sau khi xử lý nguyên liệu xong, trước khi bước vào quá trình nung còn một công đoạn nữa —— Phủ sáp.

Bước này rõ ràng là không được thực hiện trong nhà máy vật liệu, Ngân Tô cũng không tìm thấy manh mối về “sáp đặc chế”.

Nguyên liệu theo băng chuyền đi vào nhà máy sản xuất, việc phủ sáp chắc chắn diễn ra giữa nhà máy vật liệu và nhà máy sản xuất… Nhưng băng chuyền không thể cho người đi qua nên hoàn toàn không xác định được nơi phủ sáp được thực hiện ở đâu.

Ngân Tô xác định cách thông thường không tìm được, cũng không phí công sức nữa, đứng sang một bên thực hiện nhiệm vụ chủ nhiệm —— Bới móc tìm chuyện.

Khi đám NPC gần như sắp nổi dậy tấn công cô, bên người chơi đã hoàn tất công việc làm sạch.

“Các người thật may mắn, lần này tôi bỏ qua cho các người.” Ngân Tô bỏ lại câu đó rồi quay về chỗ người chơi, kiểm tra tình trạng nguyên liệu, xác định không có vấn đề gì mới xếp nguyên liệu mang ra khỏi nhà máy.

Đám NPC nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi bằng ánh mắt đầy hận thù, chỉ hận không thể nhào lên ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Ra khỏi nhà máy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ở bên ngoài, Thẩm Thập Cửu nhìn thấy bọn họ thì lập tức đứng dậy: “Nhanh vậy? Xong rồi sao?”

Phong Trường Đình trả lại phần của cậu ta: “Ừm.”

Bên ngoài nhà máy vẫn chỉ có Thẩm Thập Cửu, không có người chơi khác chạy đến.

Xem ra nếu không phải gặp chuyện thì là bọn họ bị mắc kẹt rồi.

“Vậy bước tiếp theo là phủ sáp sao?” Thẩm Thập Cửu không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, đây chính là cảm giác vui vẻ khi được ké nhờ xe của đại lão sao?! “Nhưng hình như nhà máy sản xuất với nhà máy vật liệu đều không có bước này.”

Dù vị trí của người chơi trong nhà máy sản xuất và nhà máy vật liệu hầu như không thay đổi, họ vẫn chỉ làm cùng một việc nhưng cũng phải quan sát xung quanh.

Theo quy trình chế tạo người đồng mà họ nắm được, các công đoạn khác đều có thể quan sát.

Nhưng không có ai phát hiện ra công đoạn nghi là phủ sáp.

“Đại lão, cô biết…”

“Nếu tôi biết thì sao lại phải mở lại một lần nữa chứ?” Ngân Tô không vui, khẽ hừ một tiếng rồi âm trầm nói: “Chờ tôi tìm ra chỗ này, sẽ giết hết bọn họ.”

“…”

Lời này của cô… Nghe cứ như BOSS của phó bản ấy!

Khi quái vật tấn công họ, không thể nói là không có khác biệt nhưng đúng là giống gần như y hệt.

Ngân Tô thấy bọn họ đồng loạt lùi lại hai bước thì cười khúc khích: “Tôi có giết mấy người đâu, sao lại làm ra cái bộ mặt đó vậy?”

“…”

Bọn họ cũng không muốn nhưng lúc nãy cô thật sự trông rất quái dị.

Hơi thở tỏa ra từ trên người cô giống hệt quái vật, đến cả nụ cười cũng chẳng khác gì mấy.

“Yên tâm, tôi vẫn hy vọng mọi người có thể sống lâu thêm một chút.” Ngân Tô mỉm cười, gửi lời chúc tốt lành đến đồng loại.

“???”

Bọn họ có nên nói cảm ơn không nhỉ?

Thẩm Thập Cửu vốn dạn dĩ, nhiều lời ho khẽ một tiếng đổi chủ đề: “Đại lão, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Ngân Tô hơi nhún vai: “Không biết.”

“À…”

Dù miệng nói không biết nhưng cô lại tiến về phía nhà máy sản xuất.

Phong Trường Đình nói: “Nếu mọi người cũng không rõ thì tôi nghĩ giờ vẫn nên đi theo Chu tiểu thư thì tốt hơn.”

Thẩm Thập Cửu gật đầu đồng tình: “Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, ở cạnh đại lão an toàn hơn nhiều.”

Liễu Nhạn Lai không nói gì, Quan Xán cũng không có ý kiến.

Có đùi để ôm, ai mà từ chối chứ.

Còn về người chơi mới Tiết Thông… Ý kiến của anh ta không quan trọng, không muốn theo là việc của anh ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định vì anh ta.

***
***

Ninh Phồn ngồi trong bóng tối, một tay ôm chặt đùi, tay còn lại bịt miệng Đinh Tư Hàm bên cạnh, tránh cho cô ấy kêu ra tiếng.

Tiếng bước chân nặng nề chạy ngoài cửa vang lên, liên tiếp nhiều lần, rồi dần im bặt.

Đinh Tư Hàm liên tục giãy giụa, cố gỡ bàn tay đang bị bịt trên miệng mình ra nhưng càng vùng vẫy, tay kia càng siết chặt.

Khi Đinh Tư Hàm cảm thấy sắp nghẹt thở đến chết, cuối cùng cánh tay kia mới nhích ra một chút.

Cô ấy lập tức đẩy tay ra, hít một hơi thật sâu.

“Tôi…”

“Câm miệng!” Ninh Phồn khẽ quát một tiếng.

Lời của Đinh Tư Hàm nghẹn lại trong cổ họng nhưng cô ấy di chuyển sang bên cạnh một chút, chắc là sợ lại bị Ninh Phồn bịt miệng đến nghẹt thở.

Ninh Phồn lấy đèn pin ra, ánh sáng quét quanh xung quanh, đây là một kho hàng… Cách đó không xa là hàng loạt người đồng đứng san sát.

Đinh Tư Hàm sợ hãi, hốt hoảng lăn về phía Ninh Phồn, đâm phải người cô ấy. Tay Ninh Phồn run lên, đèn pin rơi xuống đất, trúng đúng vết thương trên đùi, đau đến mức suýt ngất đi.

Ninh Phồn: “…”

Dù tính Ninh Phồn có tố đến mức nào thì lúc này cũng rất cáu, một tay đẩy mạnh Đinh Tư Hàm đang suýt đè lên vết thương của mình gây thêm ba lần sát thương ra.

Không chết dưới tay người đồng, lại suýt chết dưới tay đồng đội.

“Chỉ là mấy người đồng thôi mà.” Ninh Phồn nghiến răng nói: “Đừng kêu, cũng đừng nói chuyện!”

Đinh Tư Hàm: “…”

Chỉ là mấy người đồng thôi á?!

Vừa nãy bọn họ là bị thứ gì truy đuổi hả!!

Ninh Phồn nhặt đèn pin dưới đất lên, chiếu lại về phía đó, những người đồng này trông như sản phẩm lỗi, nếu không phải là thiếu tay thiếu chân thì bề mặt cũng lởm chởm lỗ chỗ…

Nhưng chúng là vật chết, khác hẳn với những người đồng biết di chuyển.

Ninh Phồn tạm thời xác định chỗ này an toàn, ra lệnh cho Đinh Tư Hàm cầm đèn pin soi vết thương để cô ấy xử lý.

Tay Đinh Tư Hàm run bần bật, ánh sáng cũng rung lắc theo: “Cô… Cô không sao chứ?”

“Không chết được.”

Đinh Tư Hàm là người chơi mới, Ninh Phồn không sao cô ấy là người vui mừng nhất, giọng nói nghẹn lại: “Thế thì tốt… Làm tôi sợ muốn chết.”

Bình Luận (0)
Comment