Ninh Phồn thoa xong loại thuốc mỡ đặc hiệu, vết thương ngừng chảy máu, nhưng tiếc là bị thương quá sâu, cần thời gian để hồi phục.
Đinh Tư Hàm run run hỏi: “Họ… Bọn họ không sao chứ?”
Vết thương đã bớt đau, tâm trạng Ninh Phồn cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Bọn họ đều là người chơi có kinh nghiệm, không dễ chết như vậy đâu.”
Cô ấy lại lấy ra một lọ thuốc bình thường ném sang: “Uống đi, tranh thủ bổ sung sức lực, không nên ở đây quá lâu.”
Tay chân Đinh Tư Hàm luống cuống đón lấy: “Cảm… cảm ơn.”
***
***
Bị người đồng truy sát, tinh thần căng thẳng tột độ, Đinh Tư Hàm ôm gối ngồi co ro trong góc, ánh sáng đèn pin chiếu vào mấy người đồng không xa, tạo ra những bóng đổ kỳ quái.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào những cái bóng đó, vô tình nhận thấy mấy cái bóng kia bắt đầu biến dạng, như thể chúng đang sống dậy…
Bóng liên tục xoắn lại, giống như ánh nến chập chờn.
Cùng lúc đó, những người đồng kia cũng bắt đầu giơ tay, nhấc chân… Bóng và người đồng đan xen nhau, tiến về phía cô ấy…
“Á!”
Đinh Tư Hàm giật mình mở to mắt, nhưng xung quanh hoàn toàn tối đen, chẳng thấy gì hết.
Nỗi sợ còn sót lại khiến Đinh Tư Hàm thở hổn hển, tim đập thình thịch như trống trận.
Bóng tối càng khiến Đinh Tư Hàm thêm sợ hãi, cô ấy đưa tay dò dẫm: “Ninh… Ninh Phồn tiểu thư?”
Đinh Tư Hàm nhanh chóng chạm phải thứ gì đó nhưng không phải là làn da người quen thuộc mà là một thứ lạnh ngắt bằng kim loại… Kim loại? Đồng… người đồng!?
Đinh Tư Hàm đã quen dần với bóng tối, mơ hồ nhìn thấy trước mặt là một bóng dáng cao lớn.
Nó thiếu một cánh tay nhưng rất cao… rất cao, đứng trước cô ấy như một ngọn núi nhỏ.
Đinh Tư Hàm cảm nhận được áp lực chưa từng thấy.
Nỗi sợ khiến cơ thể cô ấy cứng đờ, không thể cử động, cô ấy chỉ biết ngước mắt nhìn bóng dáng khổng lồ trước mặt.
Chạy… Mau chạy!
Sao lại không thể cử động…
Nước mắt Đinh Tư Hàm ứa ra, tứ chi vẫn cứng đờ.
Người đồng mất tay bắt đầu di chuyển, cúi người xuống, càng đến gần, cô ấy càng nhìn rõ khuôn mặt nó.
Đó là một khuôn mặt lởm chởm đầy vết lõm, mắt phải và phần má bên phải giống như bị nung chảy, nửa bên kia cũng rất thô ráp.
Các nét trên khuôn mặt người đồng rất mơ hồ, nhưng cô ấy lại có cảm giác… Khuôn mặt đó giống hệt mình.
“Á ——”
Tóc Đinh Tư Hàm bị người đồng túm lấy, cô ấy thét lên một tiếng, đồng thời phát hiện cơ thể cuối cùng cũng có thể cử động.
Cô ấy vung tay đấm vào người đồng nhưng chẳng có tác dụng gì.
Người đồng kéo tóc cô ấy, kéo lê cô ấy trên mặt đất.
Không biết nó muốn kéo cô ấy đi đâu, mông cọ xuống mặt đất, đau rát như bị lửa thiêu.
“Á á á ——”
Đau quá… cứu tôi… ai cứu tôi với!!
Không… sẽ không có ai đến cứu cô ấy.
Cô ấy sẽ chết.
Sẽ chết dưới tay người đồng này.
Nhưng cô ấy không muốn chết… cô ấy còn trẻ như vậy.
Gia đình cô, bạn bè cô ấy… cô ấy không nỡ bỏ một ai, sao có thể chết ở đây được.
Cô ấy không thể chết… không thể chết!
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ khiến Đinh Tư Hàm bình tĩnh trở lại. Cô ấy một tay che đầu, một tay mò mẫm trong quần áo.
Ở đâu… ở đâu rồi! Cô ấy nhớ rõ là để ở trong túi mà, sao giờ không thấy, nhanh lên nhanh lên… Á! Chạm được rồi!
“Rắc rắc…”
Rút ra một lưỡi dao chừng ngón tay.
Lưỡi dao nhỏ như vậy không thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho người đồng.
Đinh Tư Hàm cũng không định tấn công người đồng, cô ấy chạm tới mái tóc của mình, may mà tóc dài, người đồng không túm được tận gốc, tạo không gian cho cô ấy thao tác.
Lưỡi dao sắc bén, tóc dễ dàng bị cắt đứt.
Khi da đầu được giải phóng, cơ thể cô ấy cũng dừng lại.
Đinh Tư Hàm ngay lập tức lăn sang một bên rồi đứng dậy lao về phía trước. Trên đường đi, cô ấy hình như va phải thứ gì đó, chắc cũng là người đồng, nhưng cô ấy không có thời gian nhìn, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Chạy về phía trước…
Chạy…
“Bịch!”
Chân Đinh Tư Hàm vướng vào vật gì đó, cả người ngã nhào về phía trước, đầu đập xuống đất, cảm giác choáng váng khiến cô ấy mất khả năng hành động.
Đinh Tư Hàm lắc đầu, tay dò dẫm trên mặt đất, trong cơn hỗn loạn chạm được đèn pin, còn chạm vào cả một cổ chân tỏa hơi ấm…
Cô ấy bật đèn pin, chiếu ra sau.
Vô số bóng người đồng bị tia sáng kéo dài ra thành những hình nhỏ dài, cảnh tượng này y hệt như trong cơn ác mộng cô ấy từng thấy…
Nhưng cái bóng không bị biến dạng, người đồng cũng không cử động… không, vị trí của chúng dường như đã thay đổi, chúng đứng quá gần cô!
Nó đâu… con quái vật đâu rồi?
Sao không thấy, nó trốn đâu mất rồi!
Đinh Tư Hàm không biết ánh sáng có đang kìm hãm chuyển động của người đồng hay không, nhưng không có quái vật nào tiến gần đến cô ấy.
Cô ấy chống tay xuống đất, lùi về sau, một tay chiếu đèn về phía đó, tay còn lại lần theo cổ chân ấm áp, đi lên đùi, eo… vai…
“Ninh tiểu thư! Ninh Phồn… Ninh Phồn, cô tỉnh lại đi!” Đinh Tư Hàm lắc mạnh Ninh Phồn: “Mau tỉnh lại!!”
Cô ấy nhìn thấy những cái bóng bắt đầu biến dạng, lắc lư như trong mơ, những người đồng đứng im như robot gỉ sét bắt đầu cử động tay chân, tiến về phía cô ấy.
“Ninh Phồn! Nếu cô không tỉnh, chúng ta sẽ chết mất!!” Giọng Đinh Tư Hàm run rẩy đầy tuyệt vọng.
Người đồng bắt đầu di chuyển chầm chậm, nhưng rồi chúng nhanh chóng hành động trơn tru, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tiếng hét của Đinh Tư Hàm không nhận được bất kì sự hồi đáp nào.
Người đồng ở hàng đầu đã tiến đến trước mặt cô ấy, cô ấy vô thức giơ tay che trước đầu: “Á ——”
Vai cô ấy hơi chìm xuống, cơ thể bị kéo ra sau, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vô số ánh sáng phát quang b*n r*, như pháo hoa bùng cháy, ánh sáng chảy nhanh lao vào đám người đồng.
Ánh sáng va vào thân người đồng nổ lách tách, bước chân của chúng bị chặn lại.
“Phụt ——”
Sau gáy Đinh Tư Hàn nóng ran, mùi máu bốc lên tận mũi.
“Ninh Phồn, Ninh Phồn cô đừng chết! Nếu cô chết, tôi cũng sẽ chết… Huhuhu…”
“Đứng dậy!”
Đinh Tư Hàm vừa khóc vừa bò lên, Ninh Phồn chống tay đứng sang bên rồi trực tiếp treo mình lên người cô ấy.
Chân Đinh Tư Hàm cũng mềm nhũn, hai người suýt nữa lại ngã xuống đất.
“Nếu cô không chạy nổi, chúng ta thật sự sẽ chết.”
“Không… không được!” Nghe đến chuyện sắp chết, Đinh Tư Hàm bỗng lấy lại sức mạnh, đỡ người Ninh Phồn lên.
Ninh Phồn chạm tới cửa kho, Đinh Tư Hàm lập tức dìu cô ấy chạy ra ngoài.
Ánh sáng trong kho sắp tắt, người đồng lại bắt đầu di chuyển, chúng sắp đuổi kịp rồi…
Đinh Tư Hàm nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, muốn chạy nhanh hơn nhưng bản thân cô ấy không làm được, Ninh Phồn cũng vậy.
“Chúng ta có chạy thoát không…”
“Đi tiếp, đừng phát ra tiếng.”
“…”
Đinh Tư Hàm nén tiếng khóc, bám tường cố gắng tiến lên nhưng quá nặng… quá mệt, tứ chi gần như cạn sức.
“Ninh Phồn.”
Trong bóng tối vang lên một tiếng gọi khàn khàn.
Đinh Tư Hàm ngẩng đầu tìm, nhìn thấy ở góc tường chỉ cách vài bước, có một bóng người.
Người đó đang bước nhanh về phía bọn họ.