Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 820

Lông trên người Đinh Tư Hàm dựng đứng hết cả lên, não bộ hoàn toàn tê liệt, không thể phân biệt được người đang đến gần là bạn hay thù.

Ninh Phồn được người đến đỡ, đối phương cũng không nói nhiều: “Theo tôi.”

Ninh Phồn bị dẫn đi về phía trước, Đinh Tư Hàm theo bản năng đỡ cánh tay còn lại của cô ấy, cũng bước theo.

Bọn họ nhanh chóng đến khúc cua nhưng đến đó thì dừng lại.

Trong không khí xuất hiện một luồng sáng.

Mắt Đinh Tư Hàm bị ánh sáng chói lóa làm nước mắt chảy ròng ròng, cô ấy nhìn thấy ánh sáng phát ra từ tay người đàn ông, một nét ngang một nét dọc… Vẽ ra một cánh cửa.

Ánh sáng tắt lịm, bóng tối tràn đến.

Trong giây phút cuối cùng trước khi Đinh Tư Hàm ngã xuống, cô ấy nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài.

Là những người đồng kia…

***
***

Đinh Tư Hàm không biết mình đã ngất đi bao lâu. Khi tỉnh dậy, xung quanh vẫn tối đen như trước, nguồn sáng duy nhất đến từ bên phải cô ấy.

Ánh sáng chiếu ra ba bóng người.

Là Ninh Phồn và Chung Đạt, còn một người nữa… Hình như là Ngụy Nguyên Dao.

“Cô ấy tỉnh rồi.”

Ninh Phồn quấn băng vài vòng quanh đùi, có vẻ vẫn chưa thể cử động, ngồi nghỉ ngơi bên đó, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn.

Chung Đạt cúi đầu ngồi ở vị trí xa hơn, chỉ liếc mắt một cái rồi lại cúi xuống.

Ngụy Nguyên Dao đứng dậy đi tới, đỡ cô ấy ngồi thẳng dậy rồi đưa cho cô ấy một chai nước, vỗ nhẹ lưng cô ấy để an ủi: “Đại nạn không chết, ắt sẽ có phúc về sau.”

Đinh Tư Hàm rất khát, cô ấy không từ chối nước của Ngụy Nguyên Dao, uống một mạch gần nửa chai.

“Bây giờ chúng ta có an toàn không?”

“Tạm thời an toàn.” Ngụy Nguyên Dao trả lời: “Không gian này là do Chung tiên sinh tạo ra, người đồng trong thời gian ngắn không thể tìm tới.”

Đinh Tư Hàm nhìn quanh, hình như vật liệu kiến trúc xung quanh vẫn là của nhà máy…

Sao lại ngăn ra được không gian này nhỉ?

À đúng rồi… Bọn họ đều có kỹ năng, thật là lợi hại.

Có ba người chơi kỳ cựu bên cạnh, Đinh Tư Hàm mới từ từ thở phào: “Tôi còn tưởng mình sắp chết rồi cơ.”

Ngụy Nguyên Dao: “Con người ai rồi cũng phải chết, nghĩ thoáng ra một chút.”

Trên mặt Đinh Tư Hàm hiện ra vẻ kinh hãi, cảm ơn, cô giỏi an ủi người thật đấy.

“Ục ục ục…”

Trong không gian yên tĩnh, tiếng động này nghe đặc biệt rõ ràng.

Đinh Tư Hàm vội ôm bụng, có chút xấu hổ nhìn mọi người.

Ninh Phồn lấy ra một lọ thuốc ném cho Đinh Tư Hàn: “Dịch dinh dưỡng, giúp hồi phục thể lực.”

“Cái này…”

“Ăn đi, cái này không đáng giá gì đâu.” Thoát khỏi nguy hiểm, Ninh Phồn lại trở về dáng vẻ hiền hòa như thường lệ: “Hơn nữa, nếu không phải cô đánh thức tôi thì có lẽ bây giờ tôi cũng đã chết rồi.”

“Ninh Phồn nói đúng, bây giờ vẫn còn vài tiếng nữa mới tới sáng.” Ngụy Nguyên Dao tiếp lời: “Để đói rất khó chịu.”

“Cảm… cảm ơn.”

Đinh Tư Hàm uống dịch dinh dưỡng xong, có thể cảm nhận rõ bụng mình nhanh chóng được lấp đầy, cảm giác đói bụng dần biến mất.

Đợi một hồi để Đinh Tư Hàm hồi phục xong, Ninh Phồn mới hỏi: “Lúc đó trong kho, sao cô tỉnh lại được?”

Vết thương của cô ấy mặc dù đã được bôi thuốc nhưng hiệu quả không tốt như dự đoán, sau đó không hiểu sao lại ngất đi.

Đinh Tư Hàm cũng không thể nói rõ, lúng túng nhớ lại tình hình lúc đó: “Tôi… tôi gặp một cơn ác mộng… rồi sợ hãi mà tỉnh dậy.”

Ngụy Nguyên Dao nghe xong thì phân tích: “Có thể là vì cô ấy vốn không bị thương, lại được cô cho uống thuốc. Nỗi sợ khiến cô ấy gặp ác mộng, ngược lại đã giúp cô ấy tỉnh lại sớm hơn. Thiện có thiện báo.”

Ninh Phồn cũng không nghĩ ra khả năng nào tốt hơn, chỉ có thể nói là may mắn thôi.

Ý chí sinh tồn bùng phát kịp thời của Đinh Tư Hàm đã cứu cả hai người họ.

“Người đang làm, trời đang nhìn, đôi khi thật sự phải tin vào nhân quả.” Ngụy Nguyên Dao ngồi xuống bên cạnh, thở dài: “Chỉ là không biết tôi đã làm điều ác gì mà lại bị kéo vào trò chơi này.”

Đinh Tư Hàm: “…”

Ninh Phồn: “…”

Ngụy Nguyên Dao ôm đầu gối, má áp vào cánh tay, hỏi: “Ninh Phồn, cô có hối hận khi vào huyện Sơn Lộc không?”

Ninh Phồn nhìn vào đùi mình hiện giờ đang không thể cử động: “Tôi là người bản địa ở huyện Sơn Lộc, ở đó có rất nhiều bạn bè, người thân của tôi… Nên tôi không hối hận.”

Việc tham gia cứu trợ là quyết định tự nguyện và sẽ không hối hận.

“Nếu mà…”  Ngụy Nguyên Dao hít một hơi trước khi hỏi tiếp: “Nếu mà chết ở đây thì sao?”

Ninh Phồn: “Thì có lẽ đó là số mệnh.”

“Cũng đúng, con người ai rồi cũng phải chết mà.”  Ngụy Nguyên Dao mỉm cười: “Không biết cục điều tra có trao huy chương anh hùng cho chúng ta không nhỉ, hahaha.”

Đinh Tư Hàm lộ vẻ ngưỡng mộ: “Mọi người giỏi quá, giá mà tôi cũng giỏi như mọi người thì tốt rồi, sẽ không làm mọi người phải vất vả.”

Ngụy Nguyên Dao an ủi cô ấy: “Yên tâm, chỉ cần cô ra khỏi phó bản này, cô chắc chắn sẽ trở nên rất lợi hại. Điểm xuất phát của cô khác chúng tôi, sau này có khi còn giỏi hơn chúng tôi ấy chứ.”

Đinh Tư Hàm biết Ngụy Nguyên Dao đang an ủi mình nhưng vẫn siết chặt nắm tay: “Tôi muốn sống.”

Ngụy Nguyên Dao: “Được, vậy thì chúng ta cùng nỗ lực vì mục tiêu này nhé!”

“Ừm!”

Đinh Tư Hàm chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi: “Nguyên liệu của chúng ta… Có còn không?”

Lúc đó mọi người đều chỉ lo chạy trốn, làm sao có thể mang theo nguyên liệu nặng như vậy? Vì vậy mà đã bất tri bất giác bỏ lại hết.

Ninh Phồn: “Không sao, ban ngày chúng ta đã giấu xác của quản lý và thợ sửa chữa, những thứ đó chắc cũng được coi là nguyên liệu rồi.”

Đinh Tư Hàm bừng tỉnh, bảo sao ban ngày họ bàn nhau giấu xác, cô ấy còn tưởng là sợ NPC phát hiện…

“Nghỉ đi, trời sáng hãy ra ngoài.”

“Chúng ta không đi tìm người khác sao?”

“Bên ngoài rất nguy hiểm.” Ninh Phồn lắc đầu: “Tối nay không ra ngoài, nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Chung Đạt với Ngụy Nguyên Dao đều nói trong khu nhà máy, cứ cách một quãng là gặp phải người đồng, cô ấy giờ đang bị thương, lại không có nguyên liệu, đi tìm người khác cũng vô ích.

Đinh Tư Hàm ôm lấy bản thân, co mình lại, thì thầm: “Hy vọng mọi người đều không sao…”

***
***

Ánh bình minh xua tan màn đêm bao trùm cả khu nhà máy, phủ sáng toàn bộ nơi này, những công nhân dậy sớm khiến khu nhà máy vốn im lìm dần trở nên sống động.

Một vài bóng người chật vật chui ra từ cánh cổng của nhà máy nào đó, ai nấy đều mặt mũi lem luốc, trông còn thảm hại hơn cả đám dân tị nạn.

Quần áo trên người bẩn thỉu đóng cứng thành từng mảng, áo quần cứng đờ như tượng sáp.

Phong Trường Đình đang cố gắng gỡ lớp sáp trên cổ tay mình, môi mím chặt, ai ngờ những mảng sáp đó lại vật sống… Dính vào là nhanh chóng đông cứng lại, còn lan cả lên trên.

Nếu không nhờ có Chu tiểu thư phản ứng nhanh và giúp đỡ thì có lẽ giờ tất cả bọn họ đều đã biến thành tượng sáp rồi.

May mà công đoạn này mọi người đều đã hoàn thành xong.

Tiếp theo chỉ còn việc nung và đổ khuôn.

Hôm nay là ngày thứ sáu…

Ngày mai sẽ là ngày bình chọn.

Tối nay phải hoàn thành việc chế tạo người đồng, không chỉ của họ, mà còn của người khác nữa.

Nhưng…

Phong Trường Đình nghĩ về những gì đã trải qua tối hôm qua, tình hình không mấy khả quan, không biết tối nay sẽ còn bao nhiêu người phải chết.

“Chu tiểu thư, chị làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng của Thẩm Thập Cửu, Phong Trường Đình thu lại ý nghĩ, quay người nhìn sang bên cạnh.

Ngân Tô đã đi được một đoạn, giơ tay vẫy vẫy với bọn họ: “Tất nhiên là đi ăn với đi ngủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment