“…”
Không phải chứ, đại lão cô còn có tâm trạng đi ngủ cơ à?
Bọn họ thì ngủ kiểu gì được chứ!
Mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngân Tô rời đi, Liễu Nhạn Lai thở dài: “Đi thôi, đi tìm những người khác.”
Bọn họ không quay trở lại ký túc xá mà đi đến nhà ăn.
Quả nhiên, hai đội phân tán rất ăn ý mà chạm mặt nhau trong nhà ăn.
“Chu Nhược Sương đâu?” Liễu Nhạn Lai nhìn xung quanh, nhận ra thiếu mất vài người: “Lư Thăng cũng không có mặt ở đây.”
Tối hôm qua Lý Lị, Tân Chí và Trương Huy đã chết, tính cả Ngân Tô thì bọn họ phải có 12 người chơi may mắn sống sót.
Nhưng hiện giờ bọn họ chỉ còn 9 người
Nhóm Ninh Phồn có 5 người, bên Liễu Nhạn Lai có 4 người.
Quan Xán: “Không phải là chết rồi đấy chứ?”
Ninh Phồn: “Lư Thăng là người chơi mới, tỷ lệ sống sót không cao, kỹ năng khống chế của Chu Nhược Sương không coi là yếu, chắc là không dễ dàng chết như vậy.”
“Muốn đi tìm thử không?”
“Nhà máy lớn như vậy, đi chỗ nào tìm.” Quan Xán cười khẩy: “Nhìn chúng ta xem, người thì bị thương, người thì tàn phế, vậy mà vẫn còn sức đi quan tâm sống chết của người khác cơ đấy. Ai muốn đi thì tự đi đi, dù sao tôi cũng không đi.”
Lời của Quan Xán dù không dễ nghe nhưng cũng không sai.
Nhà máy quá lớn, Chu Nhược Sương với Lư Thăng có thể ở bất kỳ đâu.
Mà tình huống của bọn họ… Bị ô nhiễm lại thêm bị thương. Tuy có thuốc nhưng miệng vết thương mãi không khép được khiến bọn họ càng thêm chật vật.
“Tôi đã kết bạn với Chu Nhược Sương, để tôi gửi tin nhắn cho cô ấy xem cô ấy có trả lời lại hay không.” Thẩm Thập Cửu nói xong liền mở bảng giao diện cá nhân của mình ra.
Quan Xán cũng kết bạn với Thẩm Thập Cửu, kỳ quái hỏi: “Sao ai cậu cũng kết bạn thế?”
“Mọi người đều là bạn mà.” Thẩm Thập Cửu cười ha hả: “Mở rộng mối quan hệ là sở thích của tôi.”
“…”
Thẩm Thập Cửu chuyển 19 điểm tích lũy cho Chu Nhược Sương.
Tiếc là bên Chu Nhược Sương không có bất kỳ phản hồi nào.
“Có vẻ lành ít dữ nhiều rồi.” Thẩm Thập Cửu tắt bảng giao diện cá nhân, nhìn sang những người khác.
Nhóm người chơi kỳ cựu lúc này có tâm mà vô lực, còn người mới việc tự bảo vệ bản thân mình còn là vấn đề, nếu Chu Nhược Sương chưa chết thì cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
May mà rất nhanh đã có người đổi đề tài, bắt đầu kể về trải nghiệm của họ sau khi tách ra tối qua.
Khi biết được cách dùng đúng của “Người đồng sẽ không hồi sinh”, nhóm người bên Ninh Phồn đều thấy khó nói thành lời.
Họ bị người đồng truy đuổi khắp nơi, kết quả cách đối phó với người đồng lại bày ra ngay trước mắt.
“Bây giờ chúng ta đều đã tận mắt thấy người đồng hồi sinh, ấn tượng này đã hình thành, lần sau gặp người đồng sẽ rất khó để thay đổi được suy nghĩ này…”
“Có người chơi hệ tinh thần thì tốt rồi, trực tiếp tẩy não luôn.” Ngụy Nguyên Dao thấy kế hoạch này rất tuyệt: “Khả năng khống chế của Chu Nhược Sương có thể không biết có thể không…”
Liễu Nhạn Lai hiểu khá rõ năng lực của Chu Nhược Sương, trả lời: “Cô ấy không phải thuộc kiểu khống chế tinh thần, chỉ có thể cưỡng ép khống chế, không thay đổi được tư duy.”
“À…”
“Vậy còn đạo cụ thì sao? Có ai có đạo cụ loại này không?”
Liễu Nhạn Lai kể lại quá trình làm sạch nguyên liệu với phủ sáp cho nhóm Ninh Phồn, cố gắng truyền đạt lại tất cả các chi tiết đã biết, không bỏ sót thứ gì.
Nhà máy làm sạch nguyên liệu không có mấy ý nghĩa tham khảo, chỉ để bọn họ biết NPC trong nhà máy càng ngày càng không bị giới hạn.
Ngược lại, quy trình phủ sáp an toàn hơn một chút, vì họ đã dẫm hết những quả mìn cần dẫm rồi.
“Cái đó…” Đinh Tư Hàm run rẩy giơ tay, vẻ mặt vừa do dự vừa rụt rè.
Nhìn vào ánh mắt của những người khác, cô ấy lại càng thêm căng thẳng.
Ninh Phồn vỗ vai cô ấy: “Bây giờ mọi người đang góp ý kiến, cô muốn nói gì thì cứ nói, không cần sợ nói sai.”
Có lẽ được khích lệ, Đinh Tư Hàm hít một hơi rồi từ từ thở ra: “Hình như tôi thấy một NPC dùng loại sáp mà mọi người nói lúc ở nhà máy sửa chữa…”
Những ngày đầu ở nhà máy sửa chữa, Đinh Tư Hàm mệt đến sắp chết, đi theo đám NPC sửa cái này cái kia, việc bẩn thỉu nặng nhọc đều do cô ấy làm.
Trương Huy là người chơi cũ, thỉnh thoảng còn có thể tìm cách lười biếng trốn việc nhưng cô ấy không dám.
Mỗi lần đều chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, may mà những NPC kia ngoài việc sai cô ấy làm việc bẩn thỉu ra thì không hề làm hại cô ấy.
Nhưng vì luôn theo sát, cô ấy cũng chứng kiến đủ các thao tác khi NPC sửa chữa.
Trong đó có một loại sáp mà họ vừa mô tả.
Đó là sáp mà thợ sửa chữa dùng để bịt kín…
Đinh Tư Hàm cẩn thận nói: “Ở nhà máy sửa chữa có một loại dầu máy, có thể làm tan loại sáp đó… Tôi từng thấy một NPC làm như vậy.”
Một số việc bảo trì sửa chữa cần phải gỡ sáp bịt ra trước, sửa xong rồi lại bịt lại.
Thợ sửa chữa căn bản không cần dùng tay gỡ mà là đổ một loại dầu máy lên, sáp bịt sẽ tan ra như nước.
“Việc phân công thợ sửa chữa cũng có dụng ý riêng nhỉ.” Không chỉ vì thợ sửa chữa an toàn, mà còn chứa manh mối quan trọng nhất.
Vì vậy, chỉ có hai vị trí dành cho thợ sửa chữa…
“Những gì cô nói rất hữu ích.” Ninh Phồn khích lệ Đinh Tư Hàm.
Trên mặt Đinh Tư Hàm hiện vài nét vui mừng: “Có ích là tốt rồi.”
Nhóm người nhanh chóng bàn bạc kế hoạch hành động ban ngày, dưỡng thương, lấy loại dầu máy mà Đinh Tư Hàm nói.
Ngụy Nguyên Dao bổ sung một câu: “Chúng ta còn phải đề phòng Trần Nghĩa xác chết vùng dậy âm thầm giở trò trong tối… Biến đồng đội thành người đồng, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
Giống như Lý Lị, nói chết là chết ngay.
Trần Nghĩa như thanh gươm Damocles treo trên đầu, phủ lên tâm trí mọi người hết lớp bóng tối này đến lớp bóng tối khác.
***
***
Ngân Tô không biết những người khác đang làm gì, mà cũng không muốn biết. Cô ăn xong còn có cả tâm trạng “gắn kết” chút tình cảm với đám đàn em của mình, rồi trực tiếp trốn việc về phòng nghỉ của chủ nhiệm.
Phó chủ nhiệm mới nhậm chức Tiểu Đào được cô giao trọng trách, toàn quyền phụ trách mọi công việc.
Tiểu Đào: “…”
Phó chủ nhiệm này không làm cũng được.
Ngân Tô ngủ một giấc đến chiều, khi tỉnh dậy phòng trọ tối om, nếu không có điện thoại, cô thiếu chút nữa cho rằng mình ngủ hẳn đến tối.
Ngân Tô sai quái vật tóc mở cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào.
Cô ăn chút gì đó, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra xa thì Tiểu Đào đến gõ cửa.
Cô ta còn mang theo một tập tài liệu.
Đó là về giải thi đấu người đồng.
Cũng không có nội dung gì quan trọng, chỉ nhắc các thí sinh rằng hôm nay là ngày cuối cùng, trước bình minh ngày mai cần phải đặt những người đồng đã làm xong vào vị trí được chỉ định.
“Cô đã gặp chủ nhà máy chưa?”
“Chưa.” Tiểu Đào lắc đầu: “Tôi chỉ thấy cái này trong văn phòng cô…”
Ngân Tô thở dài ngồi xuống ghế, ông chủ kia đúng là con rùa rụt đầu mà…
“Cô thật sự định tham gia cuộc thi người đồng à?”
“Sao thế?”
Tiểu Đào ngập ngừng: “Tôi nghe nói những nhân viên đoạt giải trong giải thi đấu người đồng cuối cùng đều mất tích. Giải thi đấu người đồng là một cuộc thi mang điềm xấu.”
“Tôi lại thích những cuộc thi mang điềm xấu như vậy.” Ngân Tô chống hai tay lên đùi, phóng khoáng như một bà điên: “Tôi muốn xem xem ai mới là người mang điềm xấu.”
“…”
Ngân Tô chợt nhớ đến chuyện khác, lấy ra một cuốn album, trải ra trước mặt Tiểu Đào: “Tiểu Đào à, cô đến giúp tôi xem cái này.”
Tiểu Đào nhìn theo hướng cô chỉ.
Đó là một tấm ảnh cũ, là ảnh chụp nhóm, tay người đàn ông vòng qua eo người phụ nữ, tư thế có chút thân mật.