Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 822

Cô ta nhận ra người đàn ông trong ảnh, đó là chủ nhà máy.

Còn người phụ nữ…

“Đây là con gái giám đốc sao?”

“Con gái?” Tiểu Đào sửng sốt: “Giám đốc có con gái à?”

“Không phải có tin đồn giám đốc có một cô con gái rất được yêu quý sao, tiếc là cô ấy rơi vào lò đồng nóng chảy, ông chủ đau lòng muốn chết à?”

“Cô… Cô cũng nói đó là tin đồn rồi… À…” Tiểu Đào yếu ớt nói: “Ông chủ không có con gái.”

Ngân Tô lịch sự hỏi: “Vậy người phụ nữ này là ai?”

Tiểu Đào liếc tấm ảnh, lại liếc đồ điên đang híp mắt cười, nuốt nước bọt, cuối cùng mở miệng: “Là… là người trong lòng của ông chủ.”

Người phụ nữ trong ảnh cô từng thấy ở văn phòng chủ nhiệm, nhưng là ảnh nhóm với nhiều người khác, ông chủ và người phụ nữ đó cũng dựa sát vào nhau một cách thân mật.

Ngân Tô cúi sát ảnh xem vài giây, người trong lòng?

“Ông chủ trâu già gặm cỏ non à?”

Người đàn ông và phụ nữ trong ảnh trông thực sự là hai thế hệ… Chậc chậc, ông chủ sống sướng thật đấy.

Tiểu Đào: “…”

Ngân Tô thấy Tiểu Đào vẫn có thể khai thác thêm, liền nhiệt tình nắm tay cô ta: “Tiểu Đào à, cô còn biết tin gì thú vị nữa thì kể hết cho tôi nghe đi.”

“Hả…” Tin đồn? Cô ta có biết gì tin đồn đâu? Tiểu Đào trăn trở nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra: “Tin đồn mà cô nghe… Cũng không hẳn là sai, người trong lòng của ông chủ thật sự đã rơi vào lò nung chết bên trong, kể từ đó ông chủ có chút không bình thường…”

“Không bình thường thế nào?”

“Kể từ sau việc đó, ông chủ suy sụp một thời gian dài, sau đó ông ấy dồn toàn bộ tâm lực vào việc chế tạo người đồng, luôn nói phải làm ra một người đồng hoàn hảo, không tì vết…”

Nhưng mà nhiều năm như vậy trôi qua, ông chủ vẫn chưa từng một lần thành công.

Ngân Tô bình luận: “Vậy thì ông chủ này đúng là một phế vật mà.”

Tiểu Đào: “…”

Cô chửi ông chủ như vậy thật sự ổn đấy à?

***
***

Giải thi đấu người đồng cũng bắt đầu từ lúc đó.

Nhân viên nào giành được giải “Hoàn hảo không tì vết” trong giải thi đấu người đồng thì chẳng bao lâu sau sẽ mất tích.

Tuy bên ngoài nói là đã từ chức nhưng tất cả mọi người đều vậy, giữa các nhân viên tự nhiên sẽ dấy lên vài lời đồn không hay. Vì thế, số nhân viên tham gia cũng ngày càng ít.

Chỉ có nhân viên mới đến là còn quan tâm tới chuyện này còn những người cũ dù có đăng ký thì cũng chỉ làm qua loa, tùy tiện chế tạo một người đồng để ứng phó.

“Cô nghĩ những nhân viên mất tích đã đi đâu?”

Tiểu Đào: “Có lời đồn nói cái chết của người ông chủ thương không phải tai nạn mà là bị chính ông chủ giết. Để người ấy không đến tìm báo thù, ông chủ đã hiến tế nhân viên đoạt giải.”

Ngân Tô nắm chặt tay, đầy vẻ chính nghĩa: “Ông chủ lại làm ra cái trò tà môn như vậy, quả nhiên ông ta không thích hợp để tiếp tục làm chủ nữa, chúng ta phải giúp ông ta một tay mới được.”

Tiểu Đào: “???”

Chuyện ông chủ hiến tế nhân viên đoạt giải chỉ là lời đồn, chưa từng có ai chứng thực.

Đa số mọi người vẫn cho rằng những nhân viên ấy cầm phần thưởng hậu hĩnh của ông chủ rồi rời đi hưởng thụ cuộc sống sung sướng.

Thế nhưng Ngân Tô lại nhớ đến chiếc cúp giải nhì mà cô tìm thấy, trên đó rõ ràng có vết máu.

Khả năng cao là những nhân viên đoạt giải đều đã gặp nạn.

Tiểu Đào cũng chỉ biết được chừng đó, những cái khác cô ta cũng không rõ, dù sao cô ta cũng chỉ là một “thư ký” mà thôi.

Ngân Tô không hỏi thêm gì nữa, cất cuốn album lại, thong dong đi đến văn phòng chủ nhiệm.

Cô dùng điện thoại trong văn phòng, truyền đạt tài liệu mà Tiểu Đào vừa mang tới cho từng quản lý.

Làm xong việc, Ngân Tô ngồi trong văn phòng đến tận khi trời tối mới ra ngoài.

Chỉ còn lại một buổi tối, đêm nay nhất định phải chế tạo được người đồng.

***
***

Đêm xuống.

Nhà máy sản xuất.

Trên đường đi, Ngân Tô không hề gặp người chơi nào, cô chọn ngẫu nhiên một nhà máy, xách theo túi rác màu đen của mình đi vào.

Vừa đặt chân vào nhà máy, cô đã lập tức đón nhận ánh nhìn của muôn người.

Tất cả nhân viên trong nhà máy đều hệt như những cỗ máy bị điều khiển, vô số ánh mắt lạnh lẽo đổ dồn lên người cô.

Ngân Tô nở nụ cười, chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối, những nhân viên thân yêu của tôi.”

Đám NPC không có phản ứng gì, vẫn cứ trừng mắt nhìn chằm chằm cô.

Ngân Tô mặc kệ những ánh mắt đó, ung dung bước vào trong.

“Đêm khuya thế này, sao chủ nhiệm lại đến đây.” Một nhân viên bước ra, chặn trước mặt cô.

“Cậu đoán xem.”

Ngân Tô không trả lời theo lẽ thường, nhân viên kia rõ ràng khựng lại.

Một lát sau, gương mặt nhân viên vẫn cứng ngắc, giọng nói không chút dao động vang lên: “Là để chế tạo người đồng phải không?”

Ngân Tô vô cảm khen một câu: “Thông minh quá, không hổ là nhân viên của tôi.”

“…”

Bàn tay  đangbuông xuống bên hông của nhân viên kia rõ ràng siết chặt lại.

Cuối cùng cậu ta vẫn nén xuống bất mãn, tiếp tục làm tròn bổn phận của mình: “Chủ nhiệm, nhà máy của chúng tôi tối nay phải tăng ca đẩy tiến độ, không có thiết bị dư cho cô dùng, chủ nhiệm sang nhà máy khác xem thử nhé.”

Tăng ca đẩy tiến độ…

Chủ nhiệm như cô sao lại không biết có chuyện này?

Đêm qua là tăng độ chú ý của NPC, đêm nay lại trực tiếp chặn người chơi không cho vào?

Được lắm! Chơi như vậy đúng không!!

Ngân Tô chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu: “Sao không phải là các ngươi đi nhà máy khác tăng ca đẩy tiến độ?”

“Chủ nhiệm đang nói đùa gì vậy?” Làm sao cô ta có thể nói ra câu đó cơ chứ? Đây rõ ràng là nhà máy của bọn họ, tại sao bọn họ lại phải tới nhà máy khác làm việc?!

“Bây giờ nhà máy này đã bị tôi trưng dụng.” Ngân Tô nói: “Cho nên các ngươi sang nhà máy khác làm việc, rất hợp lý mà.”

“Chủ nhiệm, chúng tôi cần đẩy nhanh tiến độ.” Nhân viên nghiến răng lặp lại một lần: “Sản lượng không đạt, chủ nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm!”

“Liên quan gì tới tôi, tôi nào có nhận được thông báo này.” Cô không nhận được thì tức là không tồn tại.

Hơn nữa, chỉ cần qua ngày mai là cô rời đi rồi, ai thèm quan tâm các ngươi đạt hay không đạt.

Hơn nữa…

“Tôi là chủ nhiệm, các người phải nghe lời tôi.”

Nhân viên liếc mắt sang bên cạnh, những nhân viên khác lập tức hiểu ý, đồng loạt vây lại phía Ngân Tô.

Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, đồng thanh cất tiếng: “Chủ nhiệm đang làm khó chúng tôi sao?”

“Ấy da, đừng nói toạc ra như vậy chứ.” Ngân Tô mỉm cười, buông chiếc túi rác trong tay, rút ống thép ra, vung lên đập thẳng xuống nhân viên đối diện.

Một tia sáng lạnh lóe lên, nửa cái đầu của nhân viên kia bị chém rơi, lăn xuống đất, dính đầy bụi bẩn.

Ngay giây sau, thân thể anh ta bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào chiếc thùng chứa đồng nóng chảy, toàn bộ thân thể ngay lập tức bị hòa tan.

“Đã cho các người sống mà cứ phải nhất quyết muốn chết, hà tất phải thế chứ.” Ngân Tô vác ống thép xông thẳng vào NPC thứ hai.

Các NPC trong nhà máy bừng tỉnh, bọn họ không có chút kỹ xảo nào, đồng loạt lao về phía Ngân Tô.

Nhà máy sản xuất lớn hơn nhà máy vật liệu rất nhiều, cho dù là ban đêm thì số NPC trong nhà máy vẫn trên trăm người.

Chẳng mấy chốc Ngân Tô đã bị đám NPC bao vây, chúng liều mạng nhào lên, xé bỏ mặt nạ để lộ ra gương mặt dữ tợn, tham lam, hệt như muốn chia năm xẻ bảy kẻ dám xông vào nhà máy.

Ngay lúc Ngân Tô sắp bị đám NPC nhấn chìm thì vòng người gần cô nhất đột nhiên bị kéo ngã xuống đất.

“Á…”

“Quái vật gì vậy!”

Chúng liên tục bị kéo ra khỏi đám đông, va đập khiến những NPC khác ngã nhào tán loạn, xung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Một thứ đen như làn khói mờ ảo luồn lách giữa bọn chúng, rất nhanh đã quấn chặt lấy, siết dần lại…

“Á ——”

Bình Luận (0)
Comment