Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 823

Đám NPC bị ép dồn vào một chỗ, mặt kề mặt, đầu chạm mông, lưng dính ngực…

“Khì khì khì…”

Tiếng cười quái dị vang vọng bốn phía xung quanh chui vào tai bọn họ, khiến cái nóng hầm hập trong nhà máy cũng chẳng thể cản nổi luồng khí lạnh rợn người.

Quái vật tóc chỉ trói được một phần NPC, Ngân Tô cũng không thèm để ý, trực tiếp lao vào đám NPC chưa bị trói, ống thép vung lên hạ xuống, tàn nhẫn thu hoạch sinh mạng của chúng như một tử thần.

Xác chết nằm la liệt càng lúc càng nhiều.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Âm thanh máy móc vận hành, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào rú của NPC hòa trộn, từ nhà máy lan ra màn đêm, trở nên nặng nề mà quỷ dị.

***
***

“Mọi người có nghe thấy không?”

“Đó là tiếng gì thế…”

Liễu Nhạn Lai hướng ánh mắt về phía âm thanh vọng đến nhưng trời tối đen như mực, chẳng thể thấy được gì…

Đêm nay, khu nhà máy dường như còn tối tăm hơn mọi khi.

Đèn đường hai bên chỉ có lác đác vài ngọn sáng.

Môi trường như thế khiến trong lòng Liễu Nhạn Lai phủ lên một cảm giác nặng nề, bởi sự thay đổi của hoàn cảnh đồng nghĩa với việc đêm nay sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Mà bây giờ lại còn truyền đến những âm thanh kỳ quái kia…

“Không tìm được Chu tiểu thư thì chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.” Bên kia Ninh Phồn kéo tâm trí mọi người trở lại.

Họ có hai phương án.

Phương án thứ nhất: Dùng điểm tích lũy để tìm Chu Tiểu Đa dẫn dắt bọn họ.

Phương án thứ hai: Tự dựa vào bản thân.

Phương án thứ nhất chỉ là phương án dự phòng, bởi Chu Tiểu Đa luôn độc lai độc vãng, bọn họ chưa chắc đã tìm được cô ấy.

Cho dù có tìm thấy thì cũng chưa chắc cô ấy đã đồng ý.

Phương án thứ hai mới là trọng tâm cuộc thảo luận của họ hôm nay.

Chu Nhược Sương vẫn chưa xuất hiện, bọn họ đã không thể tiếp tục trông chờ vào cô ấy nữa.

Tin tốt là, ngày hôm nay không có ai bị người đồng đồng hóa.

Ninh Phồn nhìn về phía mọi người: “Sau khi vào trong, bất kể trạng thái của NPC là gì, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, dẫn tất cả NPC tập trung về một chỗ, yểm hộ Chung Đạt cô lập chúng lại. Không được do dự, không được nghi ngờ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, rõ chưa?”

“Rõ!”

“Rõ rồi.”

Thấy những người khác đều không phản đối, Tiết Thông buộc phải lên tiếng: “Nhưng chúng ta đã hoàn thành bước này, bây giờ cũng nhất định phải vào trong sao?”

“Tới hiện tại thì tốt nhất là mọi người cùng hành động.” Người trả lời là Liễu Nhạn Lai, giọng điệu bình thản: “Giúp người khác cũng chính là giúp mình.”

Không biết tình hình bên trong nhà máy sản xuất đang thế nào, bọn họ buộc phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể lại.

Việc làm sạch nguyên liệu không bắt buộc phải tự mình làm cho nên càng nhiều người thì càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi nhà máy.

“Bên ngoài cần có người ứng viện, cậu có thể ở lại.” Ninh Phồn nói.

Nghe vậy, Tiết Thông lập tức đáp: “Vậy tôi sẽ ở bên ngoài.”

Quan Xán trừng mắt: “Anh tưởng ở ngoài thì sẽ an toàn chắc?”

Tiết Thông: “…”

Thế nhưng vẫn hơn là đi vào trong chứ?

Tối qua Thẩm Thập Cửu ở lại bên ngoài chẳng phải cũng rất an toàn sao…

Bất kể bên ngoài có an toàn hay không, Tiết Thông vốn dĩ không hề muốn bước vào nhà máy vật liệu thêm một lần nào nữa.

Cuối cùng, Phong Trường Đình với Quan Xán ở lại ứng viện, còn Thẩm Thập Cửu và Liễu Nhạn Lai thì đi theo mọi người tiến vào nhà máy.

“Chân cô không sao chứ?” Ngụy Nguyên Dao có chút lo lắng nhìn vết thương ở chân của Ninh Phồn.

“Không sao.” Ninh Phồn đi vẫn còn hơi khập khiễng, vết thương sau khi bôi thuốc đã có dấu hiệu chuyển biến tốt nhưng về sau lại bắt đầu xấu đi, thậm chí có khoảnh khắc cô ấy còn cảm giác máu chảy ra từ vết thương của mình đã biến thành đồng nóng chảy.

Ninh Phồn không rõ là do mình nhìn nhầm hay cơ thể thật sự đang biến đổi…

Nhưng cô ấy không còn tâm trí để nghĩ tới những chuyện đó.

Ngay phía trước chính là cửa vào nhà máy, mọi người dừng trò chuyện, chuẩn bị xong liền đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc bọn họ tiến vào nhà máy, vô số ánh mắt đồng loạt quét về phía họ.

Lạnh lẽo, âm u, tê dại…

Chẳng khác nào nhìn đám cá đã nằm trên thớt.

“Hành động.”

Giọng nói kiên định vang lên bên tai, cơ thể vốn bị những ánh mắt kia trói chặt bỗng bắt đầu chuyển động, làm đúng theo những gì đã diễn luyện vô số lần.

Kỹ năng của Chung Đạt cũng giống như tính cách của anh ta, có thể hạ thấp sự hiện diện của bản thân, thậm chí hòa làm một với môi trường xung quanh.

Thế nhưng sau này Chung Đạt đã tự mày mò ra một cách sử dụng mới cho kỹ năng này.

Giống như đêm qua, có thể lợi dụng môi trường vốn có để tạo ra một môi trường mới, khiến người khác tự động bỏ qua hoặc hợp lý hóa sự tồn tại của nó.

Đêm qua khi anh ta cứu Ninh Phồn chính là dùng năng lực này.

Bây giờ, bọn họ chỉ cần tách riêng một dây chuyền sản xuất, ngăn cách người chơi và NPC thì có thể tránh được việc giao thủ với NPC.

Thế nhưng…

Không gian càng nhỏ thì duy trì được càng lâu. Như không gian nhỏ đêm qua, chỉ cần không bị tấn công, Chung Đạt có thể duy trì đến tận sáng.

Nhưng không gian của cả một dây chuyền sản xuất lại quá lớn, hơn nữa môi trường vốn có cũng không thuận lợi nên thời gian Chung Đạt duy trì được chỉ rất ngắn.

Mọi người buộc phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ làm sạch nguyên liệu, rời khỏi nhà máy.

“U ——”

Âm thanh chói tai vang lên, những NPC đang định bước về phía họ lập tức bị âm thanh đó k*ch th*ch đến mức theo bản năng ôm lấy tai, bước chân cũng khựng lại tại chỗ.

Người chơi vốn đã đeo sẵn nút bịt tai, tuy cũng bị ảnh hưởng nhưng vẫn còn có thể hành động.

Bọn họ nhân lúc NPC không thể cử động, lập tức tản ra, chạy đến những vị trí khác nhau.

Âm thanh duy trì được 10 giây, sau đó là một tiếng “rắc” giòn tan.

Chiếc còi trong tay Thẩm Thập Cửu vỡ vụn.

Âm thanh chói tai biến mất, NPC ngay lập tức hồi phục, nhe răng dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Thập Cửu…

Vừa rồi là cậu ta sao?

Mặc kệ, giết cậu ta trước!!

Thẩm Thập Cửu đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay khiêu khích: “Đến bắt tôi này!”

NPC chỉ cảm thấy tên nhân viên đáng ghét kia đang chế nhạo mình, càng thêm tức giận, dốc sức lao tới.

Dưới chân Thẩm Thập Cửu như có gió, thân ảnh lướt đi tựa cuồng phong, để lại một cái bóng mờ trong không trung.

Đám NPC đuổi đến gần thì phát hiện người đã biến mất, những NPC phía sau không kịp dừng lại, va ầm ầm vào nhau, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

“Tôi ở đây này, đến bắt tôi đi, ở đây này!!”

Nghe thấy tiếng cậu ta, NPC lập tức quay đầu.

Không biết từ lúc nào Thẩm Thập Cửu đã chạy sang bên hông, NPC bị chọc tức điên, chẳng thèm nghĩ gì thêm, lại đồng loạt lao về phía cậu ta.

Thế nhưng vừa đuổi theo, thân ảnh của Thẩm Thập Cửu lại biến mất.

“Keng keng keng ——”

Tiếng kim loại gõ vang từ phía bên kia truyền đến.

Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc tết đuôi sam đang dùng gậy sắt gõ vào bàn điều khiển của dây chuyền sản xuất.

Ngụy Nguyên Dao thấy tất cả NPC đều quay sang nhìn mình, lập tức cất tiếng: “Một lũ ngu xuẩn, lại đây bắt tôi này!”

“Aaaa ——”

Đám NPC như đàn trâu điên liều mạng xông về phía đó.

Ngụy Nguyên Dao vừa chạy vừa cố ý lên tiếng thu hút sự chú ý của chúng.

May mắn là đám NPC dường như không muốn leo qua dây chuyền sản xuất, nếu không thì cô ấy chưa chạy được bao xa đã bị chúng bắt lại rồi.

Đến khi chạy đến vị trí chỉ định tiếp theo, nhìn thấy đám NPC ngày càng tới gần, khóe mắt liếc nhanh xung quanh, lòng bàn tay cô ấy đổ đầy mồ hôi… Dù sao cô ấy vốn chẳng có kỹ năng thiên phú gì cả.

Đánh thì vẫn có thể đánh nhưng như vậy sẽ phá hỏng kế hoạch, hơn nữa nhiều NPC thế này, một mình cô ấy tuyệt đối không giải quyết được.

Đúng lúc ấy, bên tai Ngụy Nguyên Dao cảm nhận được một luồng gió lạnh lướt qua.

Ngay giây sau, hai chân cô ấy rời khỏi mặt đất, cảnh tượng trước mắt bắt đầu méo mó mơ hồ.

Chỉ trong thoáng chốc, chân cô ấy đã lại chạm đất, Thẩm Thập Cửu thả cô ấy ra, thân ảnh lần nữa biến mất.

Ngụy Nguyên Dao vội vàng nấp vào trong bóng tối bên cạnh, đám NPC lúc này đã bị dẫn đi, chỉ cần cô ấy không phát ra tiếng động, chúng sẽ không chú ý đến cô.

Thẩm Thập Cửu mỗi lần chỉ có thể mang đi một người.

Đợi đến khi cậu ta đưa được tất cả mọi người ra ngoài thì Chung Đạt gần như đã tách ra được một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.

Bình Luận (0)
Comment