Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 824

Nhà máy sản xuất.

Ngân Tô lau sạch máu trên tay, tiện tay chùi qua ống thép rồi đá văng những mảnh tay chân cụt đang cản đường.

Một lọn tóc nhanh chóng quấn lấy, kéo vào góc tối để tự mình hưởng dụng.

Ngân Tô nhìn mặt đất ngổn ngang bừa bộn, hơi đau đầu… Giết quá tay rồi.

Lẽ ra phải chừa lại vài đứa để sai bảo.

Dù quái vật tóc cũng có thể cũng có thể sai bảo được…

Nhưng quái vật nhỏ nhà mình với quái vật hoang bên ngoài…

Ngân Tô vẫn chọn sai khiến loại hoang dã.

Thế là Ngân Tô thả Đại Lăng ra, bảo cô bé đi tìm mấy đàn em quản lý của mình.

Đại Lăng đã bị kìm nén quá lâu, còn chưa nghe Ngân Tô dặn xong đã lao vụt ra ngoài.

Ngân Tô: “…”

Quái vật tóc ghé lại gần, bất mãn chỉ trỏ: “Cô nhìn nó đi cô nhìn có đi, đánh nhau thì không chịu cố gắng, không phải lười biếng thì là chẳng chịu ở nhà! Có bảo bối lớn là tôi đây còn chưa đủ sao? Giữ nó lại làm gì! Chúng ta ăn đứa nhóc phế vật này đi thôi! Hí hí hí… Tôi cảm giác ăn nó xong tôi chắc chắn sẽ mạnh hơn, có thể giúp cô làm thêm nhiều việc hơn.”

Ngân Tô tìm chỗ ngồi xuống, gạt đám tóc lúc ẩn lúc hiện bên tai mình: “Thế thì mi ra ngoài nhé?”

“…”

Quái tóc lủi mất, tiếp tục ngấu nghiến ăn uống.

Chuyện loại bỏ phe đối lập này cũng có thể trì hoãn một chút.

Trong nhà máy xác chết quá nhiều, Ngân Tô nhặt đi quá nửa, còn lại thì để cho quái vật tóc.

Dù Đại Lăng ham chơi nhưng làm việc vẫn rất hiệu quả, chẳng bao lâu sau đám đàn em quản lý đã xuất hiện ở cửa.

Nhìn cảnh máu me khắp nơi cùng với lượng lớn vật chất màu đen đang lan rộng, bọn họ kinh hãi đến mức cằm suýt rớt xuống đất.

Đây…

Đây lại là đang cái làm gì vậy?

Người trong nhà máy đâu hết rồi?

Hai hôm nay cô ta thăng chức làm chủ nhiệm, sủng thần mới biến thành phó chủ nhiệm tên là Tiểu Đào kia.

Còn tưởng rằng cô ta đã tha cho bọn họ rồi.

Ai ngờ hơn nửa đêm lại đột nhiên xuất hiện một bé gái mặc váy đỏ, ngồi trên người bọn họ, vẻ mặt tiếc nuối mà thông báo: Chủ nhiệm gọi bọn họ đến nhà máy.

Đám đàn em quản lý cũng muốn tỏ ra có khí phách mà không đi, nhưng con bé mặc đồ đỏ ấy lại nhìn họ đầy mong đợi rồi hỏi: “Các anh muốn chống lại mệnh lệnh của chị ấy sao? Thế thì tốt quá, các anh có thể làm bé gấu của em rồi.”

Tuy không rõ làm bé gấu của nó là làm cái gì.

Nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Thế nên đám đàn em quản lý đành phải đi, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy ngay cảnh tượng kinh khủng như thế này.

“Chủ… Chủ nhiệm.”

“Chào buổi tối.” Ngân Tô bày ra điệu bộ của chủ nhiệm, ôn hòa chào hỏi bọn họ.

Không biết con điên này lại định giở trò gì, đám đàn em khô khốc đáp: “Chào, chào buổi tối.”

Ngân Tô cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Gọi mọi người đến muộn thế này là có chút việc nhỏ muốn nhờ mọi người giúp một tay.”

“…” Việc nhỏ? Loại việc nhỏ muốn lấy mạng bọn họ ấy hả?

“Hôm nay…” Ngân Tô khẽ vung tay: “Hình như tôi có hơi… Quá mức nhiệt tình nên công nhân đều không còn nữa, cho nên cần mọi người giúp tôi chế tạo người đồng.”

Đám đàn em quản lý chỉ sợ Ngân Tô muốn lấy mạng mình lập tức thở phào nhẹ nhõm, miễn không phải lấy mạng họ là được.

“Chủ nhiệm, tham gia thi đấu không phải là nên tự tay chế tạo sao?” Có một tên đàn em dè dặt hỏi.

“Quy tắc thi đấu đâu có nói phải tự tay làm đâu.” Ngân Tô thản nhiên đáp: “Không sao, dù sao thì tôi cũng có thể tự mình chấm.”

“???”

Ha ha?

Tự chấm cũng có hiệu quả à?

Ngân Tô vỗ tay: “Được rồi, bắt đầu làm việc thôi.”

Đám đàn em không dám hỏi nhiều, nghe theo chỉ huy của Ngân Tô mà bắt tay vào làm việc. 

Vẫn là các bước trước đó, đám nhân viên tạm thời bị Ngân Tô nhìn chằm chằm cũng không dám giở trò, nghiêm túc hoàn thành mệnh lệnh của cô.

***
***

Hành lang ngoài nhà máy tối tăm hơn trước rất nhiều, có người đang chạy nhanh trong hành lang, phía sau còn bị người đồng đuổi theo.

Đó là Ninh Phồn và Đinh Tư Hàm.

Cả hai đều vô cùng chật vật, tốc độ cũng không nhanh.

Phía sau là một đám người đồng chi chít, chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta tê cả da đầu.

Đúng lúc này, không biết xảy ra chuyện gì, cơ thể Ninh Phồn chao đảo, cả người đột nhiên ngã xuống đất.

Cô ấy ngã kéo theo Đinh Tư Hàm cũng ngã theo, Đinh Tư Hàm vội bò dậy, quay lại kéo Ninh Phồn: “Chị Ninh Phồn, nhanh… nhanh đứng lên.” (đoạn này raw là chị Ninh Phồn nên đổi xưng hô, beta rảnh có thể quay lại sửa chương trước)

Ninh Phồn ôm lấy đùi, sắc mặt khó coi, gạt tay Đinh Tư Hàm ra: “Em tự chạy trước đi.”

“Không… Không được!!” Đinh Tư Hàm dốc sức kéo cô ấy đứng dậy.

Nhìn thấy người đồng phía sau sắp đuổi kịp, Ninh Phồn lại một lần nữa đẩy Đinh Tư Hàm ra, lớn tiếng quát: “Em chạy thì chị mới có thể sống. Chạy đi! Mau chạy!!”

Đinh Tư Hàm bị đẩy loạng choạng, dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, lần này không quay lại đỡ Ninh Phồn nữa mà nhanh chóng lao về phía trước.

Tất cả đều là lỗi của cô ấy… Là cô ấy không thể khống chế nổi suy nghĩ của mình.

Chỉ cần cô ấy dẫn đám người đồng này tới chỗ khác, chị Ninh Phồn sẽ được an toàn.

Ninh Phồn gắng gượng chống thân thể dịch về phía bức tường, nhắm chặt mắt lại, cưỡng ép phong bế cảm giác và suy nghĩ của mình.

Bình tĩnh…

“Thình thình thình ——”

Một lượng lớn người đồng nặng nề chạy rầm rập, mặt đất cũng rung chuyển.

Nhiều quá… Số lượng quá nhiều…

Không được không được, không thể nghĩ!

Tiếng bước chân dồn dập cộng hưởng cùng nhịp tim của Ninh Phồn, làm thế nào cũng không thể bình ổn lại.

Nghĩ sang chuyện khác… Mau nghĩ chuyện khác đi!

“Thình thình thình ——”

Rời khỏi phó bản… Đừng nghĩ gì về phó bản nữa!

Em gái sắp đến sinh nhật rồi, phải chuẩn bị quà sinh nhật cho nó, lần trước tặng quà lại bị chê, còn nói giữa họ có khoảng cách thế hệ, vãi thật chứ, cô ấy chỉ lớn hơn nó có sáu tuổi thôi, sao lại có khoảng cách thế hệ được…

“Thình thình thình thình thình ——”

Còn ba mẹ nữa, rõ ràng cô ấy đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, bảo họ đừng quá vất vả nữa, thế mà họ lại chẳng chịu nghe, rầu hết cả người…

Đăng ký cho bà nội một chuyến du lịch cả nước nhỉ… Thôi, hay là cho bà học lớp học dành cho người cao tuổi thì tốt hơn. Như vậy sẽ không bị người ta lừa, số tiền hưu ấy của bà sắp bị lừa hết sạch rồi!

Ninh Phồn lại nhớ tới cảnh cả nhà cùng nhau ăn cơm, em gái ầm ĩ đòi ăn thịt viên không gắp được, bà nội cười híp mắt gắp cho nó, ba không biết nói cái gì, bị mẹ trừng một cái, sau đó hai người lại cùng mỉm cười đầy ăn ý, còn cô ấy thì…

Đầu óc Ninh Phồn bỗng nhiên cứng đờ.

Cô ấy thấy bàn tay mình đột nhiên biến thành đồng, đôi đũa rơi khỏi tay, bàn tay không nghe điều khiển bóp chặt lấy em gái đang ngồi cạnh.

“Rắc” một tiếng, cổ em gái gãy nát.

Không…

Người nhà kinh hãi nhìn cô ấy, mà cô ấy thì đứng bật dậy hất tung bàn cơm, đồng thời bóp chặt cổ cha mẹ, nhấc bổng lên, dễ dàng bẻ gãy cổ họ.

Không!!

Tại sao lại không khống chế nổi chính mình!!

Ninh Phồn gào thét trong lòng nhưng thân thể cô ấy đã xoay về phía bà nội, vô tình siết lấy cổ bà.

Trong đôi mắt đục ngầu của bà lão là sự chấn động nhưng không hề có sợ hãi, bàn tay đầy nếp nhăn khẽ đặt lên mặt cô ấy.

Thế nhưng cô ấy đã không còn cảm nhận được hơi ấm của bà, lạnh lẽo… Chỉ có lạnh lẽo mà thôi.

Đáy mắt bà đầy vẻ xót thương, bà khẽ hé môi, dường như muốn nói cái gì đó, đáng tiếc là chưa kịp thốt ra.

Máu tươi phun lên mặt Ninh Phồn, cô ấy đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ.

Là máu…

Máu tươi.

Dòng máu nóng hổi.

Ninh Phồn choàng tỉnh, vô số cánh tay bằng đồng đã xuyên thủng thân hình chắn trước mặt cô ấy.

“Đinh Tư Hàm!”

Đinh Tư Hàm khó nhọc xoay đầu, muốn nhìn người phía sau nhưng không sao thấy rõ.

“Chị… Chị Ninh Phồn, em… em vẫn còn có ích phải không?”

Bình Luận (0)
Comment