Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 825

Máu nối thành dòng nhỏ xuống mặt, xuống ngực Ninh Phồn. Cô ấy vừa định đưa tay lên thì thân thể Đinh Tư Hàm đột nhiên bị kéo ra.

Ninh Phồn tận mắt nhìn thấy cơ thể cô ấy bị cánh tay xuyên qua người xé toạc, vỡ thành vô số mảnh vụn.

Một cánh tay rơi ngay bên cạnh Ninh Phồn, trong đó vẫn nắm chặt tấm thẻ đang dần hóa thành tro bụi.

Đó là một tấm thẻ dịch chuyển.

Là tấm thẻ mà lúc hành động hôm nay, cô đã đưa cho cô ấy. Chỉ là một tấm thẻ dịch chuyển rất bình thường, khoảng cách dịch chuyển cũng chỉ hơn 10m.

Thế nhưng vào lúc nguy hiểm, có lẽ nó có thể mang thêm một tia hy vọng sống.

… Nhưng cô ấy lại không dùng nó để chạy trốn, ngược lại còn dịch chuyển đến ngay trước mặt mình tìm chết.

Đám người đồng đã xé nát Đinh Tư Hàm lại lần nữa nhìn về phía Ninh Phồn.

Ninh Phồn chống hai tay xuống đất, khuôn mặt đầy máu từ từ ngẩng lên, đến đi, đến đây đi…

Người đồng chen chúc xung quanh Ninh Phồn, vây kín không một khe hở. Những bàn tay lạnh lẽo, cứng rắn vươn về phía cô ấy.

Từ dưới tay cô ấy, ánh huỳnh quang tràn ra, mặt đất rung nhẹ rồi nứt ra từng vết rạn. Vô số tia sáng lan dọc theo vết nứt.

Chúng ngày càng chói lòa, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi đã lan tới dưới chân tất cả người đồng.

Ánh sáng vọt ra khỏi khe nứt, quấn chặt lấy thân thể bọn chúng.

“Rầm rầm rầm ——”

Tiếng nổ vang vọng khắp khu nhà máy.

***
***

Ninh Phồn cứ ngỡ bản thân chết chắc rồi nhưng không ngờ khi tỉnh dậy lại nhìn thấy khung cảnh quen thuộc của nhà máy.

Toàn thân Ninh Phồn không còn chút sức, dường như không cảm nhận được tứ chi của mình.

Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, đây là một nhà máy sản xuất rất lớn… Nhưng lại yên tĩnh đến kì lạ, không thấy NPC, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì…

À, có tiếng động.

Cách chỗ cô ấy rất xa.

“Là vậy sao?”

“Chắc chắn rồi…”

“Ây da, dù sao thì giờ cô ta cũng không có ở đây, chính là thế này thôi.”

“Nếu làm sai lại bị đánh.”

“Không sao không sao, chẳng phải chỉ là bị đánh thôi à, quen là tốt rồi.”

“A… Thật muốn cô ta chết quá.”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

“Hay là chúng ta…”

Tiếng trò chuyện từ xa vọng đến, mơ hồ rơi vào tai cô ấy, Ninh Phồn không nghe rõ bọn họ đang bàn cái gì.

Cô ấy nằm yên một lúc, không ai phát hiện cô ấy đã tỉnh, âm thanh bên kia cũng biến mất, thay vào đó là những tiếng cười khúc khích quái dị.

Là ai đưa mình đến đây?

Những giọng nói ban nãy chắc không phải là của người chơi, nhỉ?

Tuy cơ thể không thể cử động nhưng trong đầu Ninh Phồn lại liên tục xuất hiện những câu hỏi mới.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sau lần thứ bảy cố gắng ngồi dậy nhưng thất bại, một bóng đen bỗng phủ xuống từ trên đỉnh đầu.

“Cô tỉnh rồi à.”

Khuôn mặt kia từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

“Chu… Chu tiểu thư.”

“Còn nói được, xem ra tạm thời cũng chưa chết.” Giọng Ngân Tô mang theo vài phần thương hại: “Hai người các người đúng là chị em khổ nạn mà.”

“?”

Ninh Phồn còn đang thắc mắc thì bên cạnh chợt vang lên một tiếng vật nặng rơi xuống. Cô ấy cố gắng liếc qua nhìn liền trông thấy Thẩm Thập Cửu đang nằm gục trên đất.

Cả người Thẩm Thập Cửu gần như biến thành người máu nhưng cậu ta vẫn còn tỉnh táo.

“Tôi cứu các người về.” Ngân Tô ngồi xổm giữa hai người, giơ hai ngón tay đặt cạnh mặt mình: “Hai trăm nghìn điểm tích lũy, không quá đáng chứ?”

Ninh Phồn: “Không quá đáng.”

Thẩm Thập Cửu gắng gượng phun ra mấy chữ: “Có thể.”

“Rất tốt.” Ngân Tô lập tức nở nụ cười, ánh mắt nhìn họ bỗng trở nên hòa ái dễ gần, còn tùy ý ném cho mỗi người một ống dược tề, tâm trạng không tồi: “Quà tặng nhỏ.”

Ninh Phồn: “…”

Thẩm Thập Cửu: “…”

Nói thật, trên người Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu vốn chẳng còn chút thuốc nào.

Vài ngày nay tiêu hao quá nhanh, cộng thêm tối nay nữa…

Ninh Phồn uống thuốc xong, nửa phút sau đã cảm giác thân thể dần khôi phục nhưng cơn đau lại lập tức ập đến dữ dội.

Lúc này cô ấy mới phát hiện trên người mình chi chít những vết thương nổ toác… Cô ấy không biết hiện tại bản thân trông như thế nào nhưng chắc chắn là vô cùng thảm hại.

Còn thảm hơn cả Thẩm Thập Cửu.

Ngân Tô tính điểm xong, lại tò mò hỏi: “Các người làm sao lại thành ra thế này?”

“…”

Ở nhà máy vật liệu, bọn họ phối hợp rất tốt, không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng đến bước phủ sáp thì…

Bọn họ lấy được dầu máy mà Đinh Tư Hàm nói, cũng có kinh nghiệm tham khảo từ người đi trước của Phong Trường Đình và Liễu Nhạn Lai.

Thế nhưng…

Không ai biết rốt cuộc sai ở bước nào, người đồng đột ngột xuất hiện vây quanh họ.

Dày đặc, im lặng không một tiếng động, bao vây toàn bộ bọn họ.

Bọn họ không chắc đó là do người chơi nào đó tưởng tượng ra hay là uy h**p từ người đồng đối với họ đã tiến thêm một bước.

Tóm lại, khi bọn họ phát hiện thì người đồng đã bắt đầu hành động.

Bọn họ không thể nào ngay lập tức khiến cho đầu óc trống rỗng, đặc biệt là khi đang bị người đồng tấn công, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc.

Đợi đến khi phản ứng lại thì bọn họ đã đánh nhau với người đồng, bị người đồng vây công dày đặc khiến họ gần như không có lấy một chút thời gian để th* d*c.

Trong lúc hỗn chiến, Ngụy Nguyên Dao ngã vào bể sáp, lập tức biến thành tượng sáp, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội cứu giúp.

Tiết Thông hoảng loạn bị người đồng g**t ch*t, Chung Đạt thì trọng thương, được Phong Trường Đình và Thẩm Thập Cửu che chở rút lui, cũng dụ đi được một phần người đồng.

Liễu Nhạn Lai với Quan Xán ban đầu còn đi cùng với cô ấy và Đinh Tư Hàm nhưng số lượng người đồng quá nhiều, họ có thể ép mình không nghĩ đến chuyện người đồng sống lại nhưng những gì nhìn thấy, nghe thấy… Cộng thêm sự ô nhiễm tinh thần nên cuối cùng vẫn luôn có một thoáng sơ sẩy.

Vì vậy, người đồng luôn trong trạng thái bị định trụ và bị phục sinh, cứ thế qua lại không ngừng.

Bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi được một phần người đồng, giành lấy chút cơ hội th* d*c. Liễu Nhạn Lai lập tức bảo mọi người để đầu óc trống rỗng làm cho người đồng “chết đi”.

Nhưng… Quan Xán phát hiện Đinh Tư Hàm không thể khống chế được tư duy, thế là cậu ta muốn bỏ lại Đinh Tư Hàm.

Hoặc cũng có thể nói là muốn vứt bỏ cô ấy (Ninh Phồn), dù sao thì tình trạng của cô ấy lúc đó cũng rất tệ.

Kỹ năng gần như đã tiêu hao sạch sẽ, chân lại bị thương, thực sự là một gánh nặng.

Cô ấy cũng không trách quyết định của Quan Xán.

Nếu đổi lại là cô ấy, đặt mình vào vị trí của Quan Xán, cô ấy cũng sẽ chọn như vậy, dù sao tỉ lệ sống sót của bọn họ cũng cao hơn.

Chỉ cần Liễu Nhạn Lai và Quan Xán kéo giãn khoảng cách với người đồng, rất nhanh họ sẽ khống chế lại được tâm trạng, dựa vào quy tắc “người đồng sẽ không sống lại” để tránh phải giao chiến.

Nhưng mang theo một người bị thương là cô ấy cộng thêm một người chơi mới không thể kiểm soát bản thân chắc chắn sẽ liên lụy tới bọn họ, kết cục cuối cùng chính là toàn quân bị diệt.

Đáng tiếc, kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện thì người đồng đã đuổi theo. Trên đường họ buộc phải tách ra, cuối cùng biến thành cô ấy và Đinh Tư Hàm cùng nhau chạy trốn.

Sau đó…

Đinh Tư Hàm chết rồi.

Cô ấy dốc sạch toàn bộ chút sức lực cuối cùng muốn đồng quy vu tận với những người đồng kia, sau đó ngất đi.

Đến khi tỉnh lại thì đã ở đây.

Ngân Tô quay đầu hỏi Thẩm Thập Cửu: “Còn cậu thì sao? Làm thế nào mà thành ra thế này?”

Thẩm Thập Cửu đã uống thuốc, lúc này cũng ngồi dậy, đưa tay vò tóc, để lộ gương mặt đầy vết thương chằng chịt.

“Hầy, đừng nhắc nữa.” Thẩm Thập Cửu bắt đầu kể lại trải nghiệm sau khi họ tách ra.

Cậu ta và Phong Trường Đình mang theo Chung Đạt bị thương bỏ chạy, rời đi một đoạn thì cả ba nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tự thôi miên bản thân.

Quả thật là họ đã tránh được người đồng.

“Nhưng đột nhiên xuất hiện một NPC, hỏi bọn em tại sao nửa đêm còn lang thang ngoài đường. Chúng em chỉ đành tùy tiện bịa ra một cái lý do. NPC rõ ràng không tin, còn bảo bọn em đi theo.”

Trước đây khi hành động ban đêm, ngoài ở nhà máy ra thì bọn họ chưa từng gặp NPC ở những nơi khác.

Ai mà biết NPC này có lai lịch gì, thế là bọn họ định chạy.

Bình Luận (0)
Comment