Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 826

Thẩm Thập Cửu lộ ra một nụ cười thê lương: “Rõ ràng là bọn em không thoát được, NPC kia rất mạnh… Nhưng ông ta cũng không giết bọn em nên bọn em đành phải đi theo thôi.”

NPC đưa bọn họ đến trước một nhà kho, bảo họ đi vào dọn dẹp đám người đồng ở bên trong.

Thật là chẳng hiểu ra làm sao, nghe thì tưởng như chỉ là một nhiệm vụ bình thường không nguy hiểm —— Cái rắm ấy, trong kho toàn là người đồng.

Chỉ cần trong đầu họ lóe lên một suy nghĩ, đám người đồng kia sẽ sống lại.

Chạy cũng không được, chỉ có thể cắn răng mà bước vào.

NPC không có hành động gì thêm, chỉ nói phải dọn sạch người đồng trong kho thì mới được rời đi.

Sau khi bọn họ bước vào, NPC liền khóa cửa nhà kho rồi biến mất.

Họ kiểm tra nhà kho, không phát hiện điều gì bất thường, cũng không tìm thấy cánh cửa nào khác, đoán rằng đây có lẽ là một nhiệm vụ nhánh.

Vì vậy, họ định làm theo lời NPC nói trước đã.

Trong khoảng thời gian ấy, đám người đồng vẫn chưa sống lại, nhưng số lượng trong kho quá nhiều, bọn họ vừa mới chạy thoát thân, Chung Đạt còn bị thương, chẳng bao lâu đã kiệt sức.

Thẩm Thập Cửu không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi bị Phong Trường Đình gọi dậy thì đám người đồng trong kho đã sống lại.

Tiếp đó là một trận chiến hỗn loạn, chạy trốn…

Cuối cùng, cậu ta cùng Phong Trường Đình và Chung Đạt tách ra, khi bị người đồng vây công, Ngân Tô đột nhiên xuất hiện.

Đám người đồng kia căn bản không hề tấn công cô, cô ung dung bước vào vòng chiến… Rồi trực tiếp đánh ngất cậu ta.

Cảnh tượng cuối cùng là đám người đồng vốn đang điên cuồng tấn công kia bỗng như bị nhấn nút tạm dừng, giữ nguyên các tư thế khác nhau đứng sừng sững trong màn đêm, im lặng không một tiếng động.

“Còn có thể lợi dụng BUG kiểu này sao?” Ninh Phồn kinh ngạc.

Khi hôn mê não bộ sẽ không có ý thức chủ động, những người đồng vừa sống lại sẽ lập tức bị “tắt máy”.

Có điều điều này chỉ khả thi khi có đồng đội có thể hoàn toàn ngăn chặn được cái lời nguyền “người đồng sống lại” và giữ được tỉnh táo thì mới có thể tận dụng được BUG này.

Dù sao thì khi hôn mê bình thường sẽ không nằm mơ, nhưng trong tình trạng ô nhiễm thì sao? Trong mơ nhìn thấy người đồng cũng sẽ có hiệu lực…

Bọn họ chẳng thể lợi dụng nổi BUG này.

“Chu tiểu thư, làm sao cô có thể kiểm soát được suy nghĩ của mình vậy?” Ninh Phồn do dự hỏi: “Cô có kỹ năng hệ tinh thần à?”

“Không có nha.” Ngân Tô nhún vai, ung dung đáp: “Tự tẩy não bản thân ấy mà, chẳng có gì, chỉ là quen tay thôi.”

“???”

Đại lão rảnh rỗi là đi tẩy não chính mình sao?

Ninh Phồn không biết là Ngân Tô không muốn nói thật hay thật sự là đại lão không có việc gì làm tự đi tẩy não bản thân đến mức đạt được thành tựu nhưng cô ấy cũng rất biết điều mà không hỏi gì thêm.

***
***

Ban đầu Ngân Tô nghe thấy động tĩnh do Ninh Phồn gây ra nên mới ra ngoài xem thử. Khi nhặt được Ninh Phồn mang về lại nghe thấy động tĩnh do Thẩm Thập Cửu tạo ra.

Thế là Tô – Người tốt siêu cấp rộng lòng từ bi đi nhặt cả Thẩm Thập Cửu về.

Dù sao thì nhặt một cũng là nhặt, nhặt hai cũng vẫn là nhặt.

“À đúng rồi, lúc nhặt cô thì tôi nhặt được cái này.” Ngân Tô lục lọi trong áo, lấy ra một tờ giấy nhàu nát vứt cho Ninh Phồn.

Ninh Phồn sững người, trên giấy còn dính máu tươi.

Trên người đồng không thể nào có giấy được, lúc đó bên cạnh cô ấy chỉ có Đinh Tư Hàm… Vậy thì chỉ có thể là do cô ấy để lại.

Ninh Phồn chậm rãi mở tờ giấy kia ra, những dòng chữ hiện rõ trước mắt.

【Gửi đến người nhìn thấy nó:

Tôi không biết ai sẽ đọc được bức thư này, có lẽ chẳng ai nhìn thấy. Nhưng ngồi chờ cũng chỉ là ngồi chờ, chi bằng viết chút gì đó để phân tán sự chú ý. Nếu có ai đó nhìn thấy, vậy coi như là duyên phận của chúng ta.

Tôi tên là Đinh Tư Hàm, là một người rất bình thường. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ bình thường, hoàn cảnh bình thường, thành tích bình thường, công việc cũng bình thường.

Tôi cảm thấy làm một kẻ tầm thường trong biển người chẳng có gì không tốt. Cuộc sống tôi mong muốn chính là bình bình đạm đạm, không cần quá buồn cũng chẳng cần quá vui, không bệnh nặng, không tai họa, bước qua xuân hạ thu đông, đi khắp sông núi bốn phương rồi chậm rãi bước tới điểm cuối của cuộc đời.

Thế nhưng tôi không ngờ rằng điểm cuối của sinh mệnh lại đến đột ngột như vậy, mà cũng nhanh đến thế.

Tôi vẫn chưa được thấy cực quang nơi tận cùng thế giới, vẫn chưa leo lên ngọn núi hiểm trở để ngắm một lần bình minh hoàng hôn, vẫn chưa trải qua cảm giác được tự do tung hoành trên thảo nguyên… Tôi vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn làm.

Đáng tiếc, có lẽ những điều ấy mãi mãi không thể thực hiện được.

Tôi đã ngửi thấy mùi mục rữa, tôi đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Tử thần đang rình mò quanh tôi, tôi sẽ chết, chết trong trò chơi vừa tàn khốc vừa hoang đường này.

Danh sách tử vong trong trò chơi được biên soạn từ vô số cái tên chính là bia mộ của tôi, nhưng tôi lại có một tấm bia cho riêng mình ——

Tôi chỉ là một người bình thường, chứ không phải là người không tồn tại. 】

Ninh Phồn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên tờ giấy hồi lâu mà không cất lời, chỉ có ngón tay từ từ siết chặt mới để lộ tâm trạng của cô ấy lúc này hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Chị Phồn?”

Ninh Phồn cúi mắt, gấp tờ giấy lại rồi ngẩng lên nhìn Thẩm Thập Cửu, cố gượng ra một nụ cười tái nhợt yếu ớt: “Không sao.”

Thẩm Thập Cửu không chắc Ninh Phồn có thật sự không sao không, chỉ đành nói: “Đối với chúng ta mà nói, chia ly đã thành chuyện thường xuyên giống như uống nước vậy.” Cậu ta đưa tay gõ nhẹ lên đầu mình: “Trò chơi có thể dễ dàng xóa sổ một người nhưng sẽ không thể xóa khỏi nơi này. Họ sẽ mãi tồn tại trong niềm tin.”

“Ừ.” Ninh Phồn khẽ hít sâu một hơi: “Tôi không sao, chúng ta nhất định phải sống sót ra ngoài.”

Thẩm Thập Cửu lạc quan nhìn sang Ngân Tô: “Ừ, tôi có dự cảm, chúng ta sẽ sống sót rời khỏi đây.”

Ngân Tô: “…”

Nhìn tôi làm gì?

“Đám người đồng trong nhà kho… Không giống những người đồng khác.” Thẩm Thập Cửu nhớ lại một chuyện, đổi chủ đề: “Chúng như được làm ra từ cùng một khuôn mẫu, gần như giống hệt nhau.”

Vốn dĩ người đồng giống hệt nhau mới là chuyện bình thường, nhưng bản thân nhà máy nơi bọn họ đang vốn đã không hề bình thường.

Thế nên, sự xuất hiện của những người đồng giống hệt nhau kia ngược lại lại là điều bất thường.

“NPC kia có mặc đồ công nhân không?”

Thẩm Thập Cửu: “Có, nhưng không đeo thẻ tên.”

Ngân Tô thoáng suy tư: “Có khả năng nào… Ông ta chính là chủ nhà máy không?”

“Chủ nhà máy?”

Trong đầu hai người lập tức lóe lên một tia sáng —— Đừng tin chủ nhà máy mặc đồ công nhân!

“Nếu ông ta là chủ nhà máy… Thì có tin hay không cũng vô ích, chúng ta hoàn toàn không đấu lại được ông ta.” Thẩm Thập Cửu lại chán nản: “Ánh mắt ông ta nhìn bọn em cảm giác hệt như… Cả người bị rót đầy đồng lỏng, toàn thân cứng đờ.”

“Chó chết, dám lừa tôi.” Ngân Tô lại đập mạnh lên đùi, tức giận vô cùng.

Ninh Phồn cùng Thẩm Thập Cửu: “???”

Ai lừa cô?

Lừa cô cái gì chứ?

Cả hai còn chưa kịp phản ứng, Ngân Tô đã đột nhiên đứng bật dậy bước ra ngoài. Ninh Phồn lập tức lên tiếng: “Chu, Chu tiểu thư, cô định đi đâu vậy?”

“Tìm chủ nhà máy.”

Tìm… Tìm chủ nhà máy?

Hả?

Ngân Tô đi được một đoạn thì đột ngột quay lại, đi thẳng vào sâu bên trong nhà máy.

Cô dặn đám đàn em phải làm cho tốt việc chế tác người đồng, chờ cô trở về sẽ kiểm tra, ai dám giở trò hoặc làm hỏng người đồng thì sẽ lấy chính kẻ đó để luyện chế thành người đồng.

Sắp xếp xong công việc, Ngân Tô lại hùng hổ rời đi, căn bản chẳng cho Thẩm Thập Cửu và Ninh Phồn cơ hội nói câu nào.

“… Cô ấy thật sự đi rồi sao?” Thẩm Thập Cửu cảm thấy chắc là đầu mình cũng bị thương rồi, suy nghĩ chậm lại hẳn.

Bình Luận (0)
Comment