Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 827

Ninh Phồn: “Ừ.”

Thẩm Thập Cửu mở bảng giao diện cá nhân ra: “Để em xem những người khác có còn sống không…”

Cậu ta lần lượt chuyển điểm cho từng người một.

Liễu Nhạn Lai cùng Quan Xán nhanh chóng chuyển điểm ngược lại, chứng tỏ bọn họ vẫn an toàn, nếu đang gặp nguy hiểm thì chắc chắn không thể lập tức chuyển điểm lại được.

Phong Trường Đình với Chung Đạt lại không có động tĩnh…

Thẩm Thập Cửu lại dùng chức năng chuyển điểm để báo cho bọn Liễu Nhạn Lai biết vị trí nhà máy mà mình đang ở.

Làm xong những việc này, Thẩm Thập Cửu lại nhớ tới một chuyện khác: “Trong nhà máy này còn có… NPC phải không?”

Chỗ bọn họ đứng không nhìn thấy tình cảnh bên trong nhưng vừa rồi rõ ràng có nghe thấy tiếng người nói chuyện, chứng tỏ trong đó quả thực có NPC.

“Chúng ta phải…”

“Ôi, nhìn xem… Đây là cái gì!!”

Một giọng the thé đột ngột vang lên, cả hai quay đầu lại, chỉ thấy một NPC lem luốc đang đứng đó, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm bọn họ.

Theo tiếng anh ta, lại có thêm hai bóng người từ nơi khác chui ra.

Trên mặt bọn họ mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt tham lam và độc ác dán chặt lên họ, từng bước một ép lại gần.

“Đứng lại!” Thẩm Thập Cửu lập tức quát khẽ, đồng thời đưa tay lau chiếc thẻ trước ngực, để lộ màu sắc ban đầu: “Chúng tôi cũng là quản lý, là chủ nhiệm sai chúng tôi đến hỗ trợ.”

“…”

Ba NPC nghe thấy hai chữ chủ nhiệm quả nhiên dừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng tiếp tục hành động. Trong đó một NPC tự cho là thông minh lên tiếng: “Thì sao nào, cô ta không có ở đây, đợi khi cô ta quay lại, chúng tôi chỉ cần nói các người đã ra ngoài rồi…”

Thẩm Thập Cửu: “…”

Ninh Phồn: “…”

Kỹ năng của cả hai vẫn chưa hồi phục bao nhiêu, thuốc cũng chỉ mới khôi phục lại được một chút thể lực nhưng phải đối phó với ba NPC…

Thẩm Thập Cửu còn muốn lên tiếng khuyên giải, đáng tiếc đối phương căn bản không thèm nghe, đã quyết tâm coi bọn họ là bữa khuya.

Ba NPC dữ tợn lao tới, Thẩm Thập Cửu với Ninh Phồn mỗi người lăn sang một bên, còn chưa kịp phản kích, những NPC đang nhào tới bỗng khựng lại.

Trên gương mặt dữ tợn của ba NPC bỗng cứng lại, thay vào đó là sự sợ hãi và kiêng dè.

Ai đến vậy?

Thẩm Thập Cửu ôm lấy vết thương đang đau nhói vì bị kéo rách, theo ánh mắt của đám NPC mà nhìn sang.

Một bé gái phấn điêu ngọc trác không biết đã đứng đó từ bao giờ, bé gái ấy để tóc đầu sứa trông rất đáng yêu, mặc váy công chúa đỏ, mang tất ren viền trắng, giày da đỏ bóng loáng…

Một đứa trẻ con…

Đứa trẻ này từ đâu tới?

Sao lại có trẻ con ở đây?

Khoan đã…

Trước đó bọn họ từng nghe được một tin đồn, hình như chủ nhà máy có một đứa con gái… rơi vào lò luyện đồng mà chết, chẳng lẽ đây chính là con gái của chủ nhà máy?

Vậy thì cô bé… Chính là quái vật phi nhân loại rồi!

“Hì hì hì, các anh không ngoan tí nào nhé.” Bé gái nhoẻn miệng cười, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: “Bị em bắt được rồi nha, giờ làm các anh thành bé gấu chắc chắn chị sẽ không mắng em.”

Bé gái dường như hoàn toàn bỏ qua Thẩm Thập Cửu và Ninh Phồn, chẳng thèm liếc họ một cái mà đi thẳng về phía ba NPC kia.

Ba NPC đột ngột hét lên một tiếng, vội vàng quay đầu bỏ chạy: “Làm việc, tôi còn phải làm việc nữa!”

“Hừm!”

Thẩm Thập Cửu đã không còn nhìn thấy bóng dáng bé gái kia nữa. Cậu ta trao đổi ánh mắt với Ninh Phồn ở phía đối diện rồi cả hai lặng lẽ dán sát xuống đất, từ từ bò ra ngoài.

“Anh ơi, chơi với em đi.”

Một gương mặt lộn ngược bỗng dưng xuất hiện, chiếm trọn tầm nhìn của Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu đè lại trái tim đang đập loạn, cứng ngắc nặn ra mấy chữ: “Chơi… Chơi gì?”

“Ừm…” Đại Lăng suy tư: “Chị gái không cho em chơi trò em thích nhất với các anh chị, vậy thì mình chơi trò em thích nhì đi —— Trốn tìm.”

Đái Lăng quay đầu một trăm tám mươi độ nhìn sang Ninh Phồn phía đối diện: “Chị cũng tham gia đi, đông người mới vui.”

Ninh Phồn: “…”

Cô bé này cho bọn họ cảm giác rất không ổn, Ninh Phồn cũng không dám động đậy, trước tiên thuận theo mà hỏi: “Chị gái em là ai vậy?”

Cái đầu trước mặt Thẩm Thập Cửu biến mất, cô bé lại đứng trở về mặt đất.

“Chị gái thì là chị gái thôi, chị ấy xấu lắm…” Đại Lăng che miệng, con ngươi đảo loạn.

“???”

Chị em xấu đến mức nào vậy chứ?!

Đại Lăng dời bàn tay đang che miệng lên che mắt, nhưng ngón tay thì lại tách ra để hở, bắt đầu nói luật chơi: “Anh chị trốn, em đi tìm. Nếu bị em tìm được thì các anh chị phải chịu trừng phạt! Bây giờ trò chơi bắt đầu, em bắt đầu đếm đây —— 1, 2, 3, 4…”

Thẩm Thập Cửu: “…”

Ninh Phồn: “…”

Bọn họ có đồng ý đâu!!

“7, 8…”

Hai người đầu óc choáng váng, chẳng biết nếu từ chối cô bé thì sẽ có hậu quả gì, đành phải tạm thời thuận theo, kéo cái thân thể mệt mỏi đi tìm chỗ trốn.

***
***

Ngân Tô đi dạo trong khu nhà máy, muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn với chủ nhà máy, đáng tiếc là ông chủ không thích cô nên không có cơ hội chạm mặt.

Chủ nhà máy thì không gặp nhưng lại đụng phải hai kẻ xui xẻo là Liễu Nhạn Lai và Quan Xán.

Hai người đang vất vả kéo mấy bao rác màu đen, lén lút di chuyển.

Hướng họ đi lại trùng với đường của mình, Ngân Tô bèn im lặng đi theo sau.

Quan Xán quay đầu thì thấy cô, suýt bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.

Quan Xán cảnh giác cực độ: “Chu tiểu thư, cô là người hay ma thế?”

“Rõ ràng là người mà.”

Liễu Nhạn Lai cũng có chút câm nín: “Chu tiểu thư, sao đi theo chúng tôi mà không gọi một tiếng?”

Thế này thì dọa chết người ta còn gì!!

Đang đi mà đột nhiên xuất hiện thêm một người!!

Hơn nữa cô còn chẳng phát ra chút tiếng động nào? Hai người họ đều không phát hiện… Thật quá quỷ dị!

Ngân Tô gật đầu tỏ ý chấp nhận đề nghị của bọn họ: “Ồ, lần sau sẽ gọi các anh.”

“…”

Trong túi rác mà Liễu Nhạn Lai và Quan Xán kéo theo chứa đầy vật liệu của người khác, vì vậy đặc biệt nặng. Thêm vào đó, cả hai đều bị thương, kéo được một đoạn thì phải dừng lại nghỉ.

Ngân Tô thỉnh thoảng biến mất một lát, nhưng lúc quay lại thì vừa hay đụng trúng bọn họ, thế là ba người “kết bạn” cùng nhau đi tới nhà máy sản xuất.

Nhưng…

Cảnh tượng trong nhà máy khiến Liễu Nhạn Lai và Quan Xán có cảm giác như đi nhầm phim trường.

Tại sao Thẩm Thập Cửu lại bò trên đất, trên lưng còn có một bé gái mặc váy đỏ đang ngồi?

“Anh trai, anh phải nhanh hơn chút, ngựa con đều chạy rất nhanh rất nhanh đó!”

Thẩm Thập Cửu khóc không ra nước mắt: “Đầu gối anh đau lắm…”

“À…” Bé gái có hơi phiền muộn: “Em có thể làm cho anh hết đau nhưng như vậy chị sẽ giận… Anh cố nhịn nhé.”

“…”

Ngân Tô cất tiếng gọi xa xăm: “Đại Lăng.”

“Chị!” Đại Lăng lập tức từ trên lưng Thẩm Thập Cửu nhảy xuống, hai tay giấu sau lưng, giống như bạn nhỏ bị thầy cô bắt gặp đang làm chuyện xấu: “Em chỉ đang chơi trò chơi với anh Thập Cửu thôi, không có bắt nạt anh ấy, cũng không có biến anh ấy thành bé gấu đâu nha.”

Đại Lăng cố gắng tỏ ra là mình rất ngoan.

Ngân Tô mỉm cười: “Vậy sao.”

Con nhóc này lúc trước đi gọi đàn em quản lý rồi không quay lại, ai ngờ sau khi cô đi, con nhóc lại lén mò về.

May mà con bé còn nhớ lời cảnh cáo của cô, chưa biến người chơi thành bé gấu.

Đại Lăng chột dạ cúi đầu rồi núp sau thiết bị bên cạnh, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Ngân Tô cũng không có ý truy cứu đứa trẻ hoang dã này, mặc kệ cô bé lẩn đi.

“Xin lỗi nhé, trẻ con không hiểu chuyện.” Ngân Tô đỡ Thẩm Thập Cửu dậy: “Cậu không sao chứ?”

Bình Luận (0)
Comment