Thẩm Thập Cửu thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay: “Không sao không sao…”
Cô bé kia tuy có hơi quái dị nhưng đúng là chỉ chơi trò chơi với bọn họ. Bọn họ bị tìm thấy, cô bé nói muốn phạt cậu ta làm ngựa con.
Lúc đó Thẩm Thập Cửu còn tưởng mình sẽ thật sự bị biến thành ngựa, ai ngờ chỉ là làm ngựa cho cô bé cưỡi một chút.
Không phải mất mạng, đừng nói làm ngựa, làm chó cũng chẳng sao.
Tôn nghiêm?
Sống được rồi mới có tôn nghiêm để nói.
Thẩm Thập Cửu nuốt nước bọt: “Cô bé đó… Chị chính là chị gái cô bé ấy nói sao? Cô bé đó… Cô bé đó là cái gì vậy? Quái vật sao?”
Ngân Tô nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một nhóc thú cưng thôi, gặp nó thì bớt nói chuyện với nó.”
Thẩm Thập Cửu: “???”
Cái gì gọi là gặp nó? Ý là bọn họ còn có thể gặp ở chỗ khác sao? Chẳng lẽ cô bé đó không phải do đại lão cô khống chế sao?
Còn nữa… Đó mà gọi là thú cưng ấy hả?
Cảm giác mà cô bé kia mang đến cho cậu ta rõ ràng không khác mấy so với con quái vật nghi là “chủ nhà máy”.
Đó còn là khi cô bé chưa hề lộ ra bao nhiêu ác ý với bọn họ…
Đại Lăng đã chuồn đi, Ngân Tô cũng không định giải thích thêm về thú cưng của mình.
Những người khác cho dù có hiếu kỳ cũng không dám hỏi nhiều.
Bọn họ còn có việc quan trọng hơn —— Nung người đồng!
Trời sắp sáng rồi, không tranh thủ thì chẳng còn kịp nữa.
“Chu tiểu thư, nhà máy này…”
Ngân Tô hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình: “Rất an toàn.”
“… Chúng tôi có thể dùng không?”
Ngân Tô không mấy bận tâm: “Nhà máy này đâu phải của tôi, muốn dùng thì cứ dùng.”
Được Ngân Tô cho phép, mấy người lập tức bắt tay vào hành động.
Liễu Nhạn Lai với Quan Xán mang theo 6 phần nguyên liệu, đó đã là cực hạn mà bọn họ có thể đem theo.
Thế nhưng hiện tại, cộng cả người chơi sống sót với hai người Phong Trường Đình, Chung Đạt không trả lời thì cũng chỉ còn sáu người, những người khác đều đã chết hết.
“Làm giúp cả cho bọn họ nữa đi, lỡ họ chưa chết thì sao.” Ninh Phồn cảm thấy hiện tại trong nhà máy khá an toàn: “Thêm một chút cơ hội sống sót.”
Quan Xán bất mãn chửi ầm lên: “Mang nguyên liệu cho bọn họ đã là không tệ rồi, còn phải làm người đồng cho bọn họ? Tôi là thằng ngốc chịu thiệt chắc? Với lại lỡ đâu bọn họ chết rồi thì sao? Muốn làm thì cô làm, tôi không làm!”
Ninh Phồn cũng không ép: “Không sao, tôi tự làm.”
Quan Xán: “…”
Quan Xán trợn mắt bỏ đi.
Thực sự cậu ta không còn sức mà lo chuyện bao đồng, Ninh Phồn thích giày vò thì cứ để cô ta tự giày vò, có thời gian ấy chi bằng tranh thủ nghỉ ngơi, ngày mai còn một ngày nữa cơ mà.
Quy trình chỉ có bước đổ khuôn là mệt một chút, những khâu khác đều có máy móc hỗ trợ, bọn họ chỉ cần thao tác thôi, thật ra cũng không quá mệt.
Quan Xán ngoài miệng thì chửi bới không muốn quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn ra tay giúp đỡ.
Mọi người hợp lực làm việc, tiến độ rất nhanh.
***
***
Bên Ngân Tô đã đến bước cuối cùng —— Đổ khuôn.
Ngân Tô đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo bao phủ mấy tên đàn em quản lí: “Hôm nay nếu nó còn tan chảy nữa, thì các người cũng phải chôn theo nó.”
Đám đàn em quản lí khóc không ra nước mắt: “… Chủ nhiệm, chúng tôi đều đã làm đúng theo quy trình rồi, nếu có vấn đề gì thì cũng không phải do chúng tôi…”
“Ừ, nhưng tôi cứ trách các người đấy.” Chủ nhiệm Tô vừa vô lý mà lại tri kỷ: “Thế nên hay là các người làm nghi thức cầu nguyện trước đi?”
“…”
Aaa!
Thật muốn đổ đồng lỏng lên người cô ta, biến cô ta thành người đồng luôn quá!
Ngân Tô hơi nhướng cằm: “Đã không muốn cầu nguyện thì bắt đầu thôi.”
Đám đàn em quản lí không dám phản kháng, nhẫn nhịn cơn giận và hận, thực hiện bước cuối cùng —— Đổ khuôn.
Bọn họ bắt đầu rót nước đồng, không dám chậm, cũng không dám nhanh, sợ sơ suất sẽ dẫn đến thất bại.
May mắn thay, suốt quá trình rót đồng đến khi hoàn tất, không hề có bất kỳ sự cố nào.
Thành công rồi!!
Trên mặt đám đàn em quản lý hiện rõ niềm vui.
“Đừng mừng vội, thành công thật sự là khi nhấc khuôn thành công.” Ngân Tô tạt một gáo nước lạnh, rồi lại cho một quả táo: “Nhưng tôi tin nỗ lực của mọi người có hiệu quả, lần này chắc chắn sẽ thành công, thật sự mừng cho mọi người.”
“…”
Đây rốt cuộc là ai thi đấu hả!!
Đám tiểu đệ quản lý giận mà không dám nói, chỉ còn cách bắt đầu sử dụng huyền học —— Cầu nguyện!
Cầu nguyện người đồng thành công, đồng thời cũng cầu nguyện ả chủ nhiệm đáng ghét chết đi, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Quá trình làm nguội cần thời gian, nhưng trò chơi đã tối ưu hóa nên không phải chờ quá lâu.
Nhấc khuôn rất đơn giản, chỉ cần đập vỡ lớp bên ngoài là xong.
Khoảnh khắc đáng nhớ như vậy, tất nhiên phải do Ngân Tô tự tay thực hiện.
Cô lấy chiếc búa từ nhà máy kiểm nghiệm trước đó, đi tới trước người đồng, một búa hạ xuống.
Nhấc khuôn không khó, lực đập cũng không cần quá mạnh, người đồng bên trong dần hiện ra.
Khi người đồng hoàn toàn lộ ra, Ngân Tô sử dụng thuật giám định.
【Người đồng.】
Không khác mấy so với sản phẩm từ các nhà máy khác… Đây gọi là hoàn mỹ không tỳ vết sao?
Quả nhiên vẫn phải để chủ nhà máy đánh giá “hoàn mỹ không tỳ vết” mới được xem như là người đồng hoàn mỹ sao?
Ngân Tô bất ngờ quay sang nhìn đám đàn em quản lý vì người đồng thành công, không cần phải chôn theo.
Có lẽ…
Cần huyết tế một chút nhỉ?
Người đồng bên trong là xương thịt, vậy… Ít nhất cũng phải có một chút máu chứ? Có máu có thịt mà!
Thử chút xem sao!
Ngân Tô nghĩ làm liền làm, ngay lập tức đặt ánh mắt vào nguyên liệu tươi —— Đám đàn em quản lí.
Thất bại?
Ngân Tô thấy vấn đề không lớn, cô còn có thể ở lại cho đến khi kết thúc phó bản.
“Sao cô ta lại nhìn chúng ta nữa?”
“Người đồng đã thành công rồi, không cần sợ.”
“Cô ta cười cái gì vậy…”
“Á, cô ta tới rồi!”
***
***
Bên Ninh Phồn vẫn đang bọc bùn, dù là máy móc thao tác nhưng bọn họ không quen với mấy máy này nên phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không sẽ dễ phạm sai lầm.
Thẩm Thập Cửu với Quan Xán bên cạnh thì bọc cát, thứ đồ chơi này cần làm bằng tay, tuy độ khó không cao nhưng cũng khá mỏi tay.
Lưu Nhạn Lai đã bắt đầu nung hai người đồng đã làm được trước đó.
“Đừng ——”
“Cứu tôi ——”
Khi hai người đang bàn xem thao tác máy thế nào cho tốt thì bỗng từ không xa vang lên hai tiếng hét lớn.
Họ ngẩng đầu lên, thấy một NPC đang nằm úp trên mặt đất, nửa thân bị che sau một thiết bị, phía sau hình như có thứ gì đó đang kéo anh ta, từng chút một kéo anh ta về phía sau thiết bị.
Ninh Phồn với Thẩm Thập Cửu nhìn nhau, Thẩm Thập Cửu liền giao công việc điều khiển trên tay cho Ninh Phồn: “Em đi xem một chút.”
Hình bóng Thẩm Thập Cửu biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau thiết bị cách đó không xa.
Trong khoảng không gian sau thiết bị, Ngân Tô đang đè NPC kia lại lấy máu, hai NPC còn lại hoảng sợ, ôm nhau run rẩy.
Bên cạnh là một người đồng đứng sừng sững, trông chẳng khác gì những người đồng trong nhà máy.
“…”
Nhìn thấy Ngân Tô ở đó, Thẩm Thập Cửu cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng, ra dấu hiệu không có việc gì với Ninh Phồn rồi bước ra: “Đại lão, chị đang làm gì vậy?”
“Lấy chút máu, chuyện này không phải rất rõ ràng sao.” Ngân Tô trả lời, đầu không ngoảnh lại.
“…” Tất nhiên cậu ta biết là đang lấy máu, vấn đề là lấy máu để làm gì? Tác dụng của việc lấy máu là gì?
“Nhìn anh ta thấy ngứa mắt.”
“…”
Hai NPC ôm nhau càng chặt hơn, oa oa khóc gọi mẹ, bọn họ muốn về nhà… Về nhà… Nhà chúng của bọn họ ở đâu?
Thẩm Thập Cửu cảm thấy mục đích của Ngân Tô không đơn giản như vậy, cậu ta đứng yên một bên quan sát.