Ngân Tô không để ý Thẩm Thập Cửu có đi hay không mà chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình. Lúc này, cô đang cầm một cây cọ, chấm vào lớp sơn đỏ tươi, rồi quét lên cánh tay người đồng.
Thẩm Thập Cửu: “????”
Nhìn không hiểu nhưng chấn động.
Ngân Tô không dám quét quá nhiều, chỉ quét hai lần lên cánh tay rồi dừng lại, quan sát phản ứng của cả hai bên.
Ban đầu chẳng có gì, nhưng theo thời gian, sắc đỏ dần biến mất —— Hoặc nói đúng hơn là nó đã bị hấp thụ.
Bị người đồng hấp thụ.
Ngân Tô lại chờ thêm một lúc, sau đó lại quăng thuật giám định về phía người đồng.
【Người đồng.】
Không có biến hóa.
Nhưng việc máu có thể bị hấp thụ đã được chứng thực.
Đây là một hiện tượng tốt…
Ngân Tô liền gọi đám đàn em đang co ro thành một đống, bảo bọn họ bắt đầu quét màu cho người đồng.
***
***
Thẩm Thập Cửu quay lại chỗ Ninh Phồn, lúc này Liễu Nhạn Lai cùng Quan Xán vừa nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, giờ đang đứng bên cạnh.
“Đại lão đang quét máu lên người đồng, máu bị nó hấp thụ rồi.”
Liễu Nhạn Lai nhíu mày: “Cần phải có bước này sao?”
Quan Xán: “Sao tôi cứ thấy việc máu bị người đồng hấp thụ không phải chuyện gì tốt… Lát nữa người đồng đó…”
Chữ ‘sống’ vừa ra tới miệng, Quan Xán đã lập tức nuốt ngược vào, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kia khỏi đầu, đồng thời dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh phía xa.
“Không biết…” Theo quan sát ban nãy… Thẩm Thập Cửu cũng cảm thấy Ngân Tô không hẳn là chắc chắn về bước này. Cậu ta do dự một chút rồi nói: “Trông đại lão có vẻ như cũng chỉ đang thí nghiệm thôi.”
“…”
“…”
“…”
Ba người trầm mặc.
Trong tình huống chưa nắm được bất kỳ manh mối nào, bọn họ tuyệt đối không dám hành động bừa bãi.
Bởi đây là cơ hội cuối cùng để chế tác người đồng, một khi xảy ra vấn đề gì thì không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Thời gian không còn kịp nữa rồi.
Trời sáng chính là hạn chót.
Nhưng đại lão điên kia thì khác, đó là người đồng duy nhất của cô, vậy mà cô còn dám đem ra làm thí nghiệm.
Hơn nữa, mục đích của thí nghiệm này rốt cuộc là gì?
“Mọi người cảm thấy cô ấy làm vậy là vì nguyên nhân gì?”
“Có phải là… Để tạo ra người đồng hoàn mỹ không tì vết, cần phải có máu không?”
“Cho người đồng uống máu chẳng có gì ngoài ba kết quả: 1, người đồng không thay đổi. 2, người đồng hỏng hoặc biến thành một loại sát khí nào đó. 3, người đồng đạt tới trạng thái hoàn mỹ không tì vết.”
Nói cách khác, hoặc không đổi, hoặc biến xấu, hoặc biến tốt.
Giọng Liễu Nhạn Lai khàn khàn: “Chúng ta hoàn toàn không tìm ra được rốt cuộc tiêu chuẩn thế nào mới được coi là hoàn mỹ không tì vết, manh mối duy nhất có được chỉ là cuộc bình chọn của chủ nhà máy. Nghĩa là tiêu chuẩn này vốn chỉ tồn tại trong một ý nghĩ của ông ta, ông ta nói người đồng tàn khuyết là hoàn mỹ không tì vết thì nó chính là hoàn mỹ không tì vết. Chúng ta căn bản không thể chuẩn bị trước một đáp án hoàn hảo.”
“Nhưng chắc chắn phải có một đáp án đúng.” Quan Xán nói.
“Chưa chắc.” Không phải Ninh Phồn bi quan mà trong tình thế hiện tại cô ấy không thể nào lạc quan nổi: “Đây là phó bản tử vong.”
Bốn người lại lần nữa rơi vào trầm mặc, cảm giác tuyệt vọng gào thét ập tới.
“Nếu chúng ta không biết phải làm thế nào, vậy thì cứ theo đại lão thôi.” Thẩm Thập Cửu lại nghĩ thoáng: “Dù sao cũng chết, chi bằng cược một ván?”
Quan Xán hỏi ra vấn đề then chốt: “Thế lấy máu đâu ra?”
“…”
A! Đáng ghét!
Đại lão mang theo ba tiểu đệ, bọn họ chẳng có người nào.
“Chắc mua lại của đại lão cũng được nhỉ?” Thẩm Thập Cửu vỗ trán, lóe ra ý tưởng: “Dù sao cô ấy cũng chẳng mấy quan tâm tới đám NPC đó.”
Quan Xán lạnh lùng nói: “Nhỡ đâu mỗi người đồng đều cần một lượng máu bằng cả một người thì sao?”
“…”
Vậy thì bọn họ sẽ phải đối mặt với cạnh tranh cuối cùng.
“Vậy thì ít nhất cũng có thể còn sống được hai người chứ?” Thẩm Thập Cửu nói: “Hơn nữa còn có thể dùng máu của chính mình. Ai lấy được NPC thì góp một nửa lượng máu, bản thân mình góp thêm một nửa, như vậy chẳng phải là ổn rồi sao? Mất một nửa máu cũng không chết được đâu, có gì thì dùng hết đạo cụ giữ mạng ra, chắc là đủ cầm cự.”
Mọi người: “…”
Tính như vậy, hình như cũng khả thi.
“Chỉ sợ ngày mai còn nguy hiểm hơn, mất nửa lượng máu cực kỳ nguy hiểm.” Bản thân họ vốn đã rất suy yếu rồi, lại mất thêm nửa lượng máu… Cái này chẳng khác gì tự đi tìm chết.
Ninh Phồn: “Nếu con đường chúng ta đi là đúng thì cuộc bình chọn ngày mai, chúng ta sẽ lấy được chìa khóa qua ải. Nếu như sai… Thì thực ra chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu khả năng sống sót.”
Quan Xán sắc bén nói: “Cho dù cô ấy chịu bán cho chúng ta thì ai sẽ mua? Người mua được NPC liệu có thật sự bằng lòng mất đi nửa lượng máu vì người khác không?”
Một khi bản thân đã an toàn thì cớ gì phải mạo hiểm vì người khác?
Giúp đỡ lẫn nhau vốn chỉ tồn tại khi tất cả còn đứng trên cùng một vạch xuất phát.
“Còn Chung Đạt với Phong Trường Đình thì sao?”
Thẩm Thập Cửu lắc đầu: “Chưa chắc họ đã còn sống, trong tình huống đặc biệt, chúng ta chỉ có thể lo cho chính mình.”
“Tôi không còn nhiều điểm tích lũy.” Ninh Phồn thở dài: “Nếu mọi người còn thì cứ đi giao dịch trước đi…”
“Khoan đã.” Thẩm Thập Cửu cảm thấy mình đang vướng vào một lối suy nghĩ sai lầm: “Hình như đại lão có thể sai sử hơn chục quản lý, sao cứ nhất định phải tranh nhau hai người kia? Có lẽ… Để đại lão gọi thêm vài người nữa tới cũng chẳng có gì khó mà nhỉ?”
Họ đưa ra điểm tích lũy rồi nói rõ nhu cầu, đại lão cung cấp, chẳng phải đó chính là một cuộc giao dịch rất đơn giản sao!
“…”
“…”
“…”
Đúng là bọn họ nghĩ nhiều quá rồi. Giờ vẫn chưa chắc chắn được hiệu quả sau khi cho máu, cũng chẳng biết lượng máu cần là bao nhiêu.
“Chúng ta cứ quan sát thêm đã…” Ninh Phồn hạ giọng: “Rồi hãy quyết định.”
“Quyết định cái gì?”
Bốn người đồng loạt bị giọng nói đột ngột vang lên làm cho giật mình, vội xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngân Tô đút hai tay trong túi áo công nhân, đang tò mò quan sát bọn họ.
Ninh Phồn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Chu tiểu thư, người đồng của cô không sao chứ?”
“Không sao cả.” Ngân Tô lộ vẻ tiếc nuối: “Không sống lại.”
“???”
Cô còn mong nó sống lại nữa hả?
“Người đồng của mấy người đã làm xong chưa?”
“Còn chưa xong…”
“Thế mà còn rảnh rỗi tụ tập buôn chuyện rồi.” Ngân Tô cảm thấy gan bọn họ thật sự rất lớn: “Đã ba giờ sáng rồi, từ giờ tới lúc trời sáng chỉ còn ba tiếng nữa thôi đấy.”
Ngân Tô dường như chỉ qua xem tiến độ của bọn họ, không nói thêm gì nhiều, đi một vòng rồi quay lại.
Những người khác được nhắc nhở, hiện tại bọn họ phải nhanh chóng làm xong người đồng, bất kể bước tiếp theo là gì, không có người đồng thì tất cả cũng bằng không.
***
***
Quan sát tiến độ của mấy người bạn nhỏ xong, Ngân Tô trở về vị trí cũ, đi vòng quanh người đồng hai vòng. Lúc này, kết quả giám định hiện ra là:
【Người đồng · Hoàn mỹ.】
Nó đã biến từ ‘Người đồng’ thành ‘Người đồng · Hoàn mỹ’. Việc đúc đồng trao cho nó xương thịt, còn cô đã ban cho nó huyết dịch.
Thế là nó biến thành một người đồng hoàn mỹ.
Nhưng nó vẫn chưa phải là không tì vết, bởi nó không có linh hồn.
Chủ nhà máy ám ảnh với việc chế tạo người đồng hoàn mỹ không tì vết là vì người trong lòng ông ta đã chết rồi…
Người trong lòng… Đã chết… Đau khổ biết bao.
Có lẽ chủ nhà máy muốn ‘hồi sinh’ người trong lòng mình.
Theo trình tự hồi sinh… Thân thể, huyết nhục, linh hồn không thể thiếu thứ nào.
Ban cho linh hồn, đó mới là người đồng hoàn mỹ không tì vết.
Linh hồn, linh hồn, linh hồn…
Ngân Tô lôi ra ‘mô hình người đồng’ tìm được trước đó. Nhìn mô tả đạo cụ, cô còn tưởng thứ đồ chơi này có thể lôi chủ nhà máy ra.
Tiếc là nó hoàn toàn không dẫn được chủ nhà máy tới, cũng chẳng có cảnh nào có thể kích hoạt nó.