【Mô hình người đồng: Mô hình người đồng mà chủ nhà máy yêu thích bị thất lạc. Suỵt! Tuyệt đối đừng để chủ nhà máy biết là bạn đã trộm nó nhé ~】
【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại.】
Ngân Tô cầm mô hình người đồng tiến lại gần bức tượng người đồng, khi còn cách chừng nửa mét, trước mắt cô đột nhiên bật lên cửa sổ thông báo của trò chơi.
【Có sử dụng đạo cụ này không? Có / Không.】
Có có có có có.
Ngân Tô cảm giác mô hình trong tay mình đang mềm ra… Cũng không hẳn là mềm, mà là có một loại xúc cảm khác, giống như da người.
Nhưng mô hình người đồng vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ ban đầu.
Đúng lúc này, mô hình người đồng đột ngột rời khỏi tay Ngân Tô, lao thẳng về phía người đồng.
Tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, tựa như là bị chính người đồng hút qua.
“Đoong!”
Sóng âm khuếch tán tạo thành những gợn sóng, Ngân Tô ù tai trong thoáng chốc, vô thức đưa tay lên bịt tai lại.
Khi va vào người đồng, mô hình người đồng như món đồ sứ mỏng manh, theo sau tiếng ‘đoong’ liền vỡ thành vô số mảnh.
Những mảnh vỡ rơi xuống đất, lại biến thành từng mảnh đồng cứng rắn vô cùng.
Ngân Tô che tai, mặt không biểu cảm, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm người đồng kia.
Người đồng không hề thay đổi, nhưng đồng thời lại có thay đổi.
Cảm giác đó… Giống như khí chất của một con người, trong khoảnh khắc chợt biến hóa, nhưng nó vẫn là chính nó.
Ngân Tô nhìn thấy ngón tay nó hơi co lại một chút, sau đó cả bàn tay bắt đầu động đậy, giống như bệnh nhân mới tỉnh dậy, cứng nhắc lại có phần mất kiểm soát.
Ban đầu chỉ là bàn tay, rồi lan đến cánh tay, từ cánh tay đến vai, rồi kéo theo cả cái đầu…
Người đồng đã có thần, có vận.
Nó đã sống lại.
Ngân Tô buông tay đang bịt tai xuống, trong mắt ánh lên niềm vui, bước lên nắm chặt tay người đồng: “Thật tốt quá, công sức ta vất vả làm ra mi đúng là không uổng phí mà.”
Người đồng: “…”
Người đồng đã có thần thái nhưng dường như nó không biết nói, chỉ lẳng lặng nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô sử dụng thuật giám định.
【Người đồng · Hoàn mỹ không tì vết.】
Ngân Tô v**t v* bàn tay người đồng, nụ cười mang theo vài phần b*nh h**n b**n th**: “Ha ha ha, mình biết mà, mình đúng là thiên tài!”
Người đồng: “…”
***
***
“Đệch…” Vẻ mặt Quan Xán trở nên quái lạ, kéo những người khác lại gần: “Tôi vừa thấy người đồng của Chu tiểu thư sống lại!!”
“Cái gì?”
“Sống lại, người đồng sống lại. Nhưng nó không tấn công cô ấy, chỉ làm vài động tác đơn giản, giống như… Robot vừa mới khởi động vậy.”
Không chỉ thế, khi ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu cậu ta, người đồng đó cũng chẳng có ý định xông tới tấn công mình.
Nó khác hẳn những người đồng bình thường…
“Chứng minh cách của cô ấy là đúng… Tôi biết ngay theo đại lão là chính xác mà! Tôi đi thương lượng với đại lão.” Thẩm Thập Cửu lập tức lĩnh ngộ được chân tướng, chủ động nhận lấy việc đàm phán, “Mọi người mau hoàn thành người đồng đi.”
Những người khác cũng chẳng tranh giành việc này với Thẩm Thập Cửu, ai đi cũng được, chỉ cần có thể giao dịch lấy được thứ họ cần.
Họ buộc phải tranh thủ thời gian chế tạo xong người đồng.
Giờ chỉ còn bước cuối cùng… Nhấc khuôn.
Khi bọn họ đang đợi công đoạn nhấc khuôn hoàn tất, Thẩm Thập Cửu thương lượng xong trở về, trên mặt mang theo vẻ kỳ quái, “NPC thì không thành vấn đề, chỉ cần đủ điểm tích lũy, đại lão có thể cho chúng ta số lượng NPC cần thiết. Nhưng mà… đạo cụ mấu chốt chúng ta lại không có.”
Quan Xán hơi mất bình tĩnh: “Đạo cụ mấu chốt gì nữa? Sắp đến hạn rồi, sao lại nhảy ra một món đạo cụ mấu chốt nữa vậy?”
Thẩm Thập Cửu nhả ra hai chữ: “Linh hồn.”
“???”
Đừng nói ba người còn lại, ngay cả Thẩm Thập Cửu cũng hơi choáng. Cậu ta tóm lược lại lời Ngân Tô đã nói: “Đại lão bảo đó là mô hình người đồng, bên trong hẳn là chứa một loại ‘linh hồn’ nào đó. Cũng không nhất định phải là mô hình người đồng, có thể là thứ khác. Tóm lại, thứ ‘linh hồn’ bên trong có thể khiến người đồng sống lại. Đại lão còn nói… Linh hồn của người chơi có lẽ cũng dùng được, bảo chúng ta thử xem.”
“…”
Ai mà dám thử chứ!
Thử là đi đời ngay.
“Người đồng sẽ không sống lại, người đồng sẽ sống lại.” Ninh Phồn bỗng lặp lại hai quy tắc này.
Ba người còn lại lập tức rùng mình, lông tóc toàn thân dựng ngược.
—— Người đồng sẽ không sống lại là để bảo vệ họ tránh bị người đồng tấn công.
—— Người đồng sẽ sống lại ám chỉ những người đồng cuối cùng dự thi.
Cả hai quy tắc đều đúng, chỉ là bọn họ đã hiểu sai ý nghĩa ban đầu.
“Cái trò chơi chết tiệt này… Hèn hạ, vô sỉ, đê tiện!!” Quan Xán gần như tức phát điên, mồm miệng không kiểm soát mắng loạn lên.
Liễu Nhạn Lai vẫn còn giữ được bình tĩnh: “Trong tay Chu tiểu thư…”
“Không có, cô ấy cũng chỉ có duy nhất một cái đó.” Thẩm Thập Cửu phá vỡ ảo tưởng của Liễu Nhạn Lai: “Hơn nữa nó đã vỡ nát rồi, là một mô hình người đồng rất nhỏ, chế tác cực kỳ sơ sài. Mấy ngày nay tôi chưa từng thấy cái nào tương tự, đều là người đồng khổng lồ, không thì chính là phế phẩm sứt mẻ không dùng được…”
Quan Xán đang chửi mắng loạn xạ bỗng quay phắt lại: “Mô hình người đồng nhỏ?”
“Ừ, cậu thấy rồi sao?”
Quan Xán liếc nhìn Liễu Nhạn Lai: “Anh Liễu, anh còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta vào cái kho kia không, bên trong chất đầy người đồng hỏng ấy.”
Liễu Nhạn Lai gật đầu: “Có một người chơi bị tụt lại, quay về tìm thì phát hiện anh ta đã biến thành người đồng.”
Quan Xán: “Sau đó chúng ta quay lại tìm anh ta, lúc lục soát cái kho đó hình như em từng thấy một người đồng nhỏ trong đống ấy…”
Quan Xán không chắc chắn lắm, bởi vì khi đó cái chết khó hiểu của người chơi đó khiến mọi người cảnh giác tột độ với kho hàng đó.
Sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ biến thành người đồng thứ hai nên lúc ấy mọi người chỉ lục soát qua loa, không thấy manh mối liền vội vàng rời đi.
Khi đó cậu ta cũng chẳng cảm thấy lạ khi trong đống người đồng phế phẩm kia có một người đồng nhỏ.
Sau này lúc tổng kết lại, vì còn có những manh mối quan trọng hơn, chi tiết này đã bị cậu ta vô thức bỏ qua.
Mãi cho đến bây giờ, khi Thẩm Thập Cửu nhắc tới từ khóa ấy.
“Kho hàng đó cách đây rất xa, thời gian đi lại cộng thêm nguy hiểm trên đường… Bây giờ chúng ta đi thì chắc không kịp nữa rồi…” Lúc này Liễu Nhạn Lai lại bình tĩnh lạ thường: “Trời sắp sáng rồi.”
Quan Xán cũng ngồi phịch xuống đất, túm lấy tóc mình, vừa bực bội vừa suy sụp: “Chả trách lại có nhiều người chết trong phó bản này như vậy, Cục điều tra có biết bao nhiêu cao thủ, vậy mà không một ai thoát ra được… Bởi vì căn bản là không có lối ra.”
Bầu không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm bốn phía.
Ninh Phồn vẫn chưa định bỏ cuộc, cô ấy vừa định lên tiếng thì bỗng quay phắt đầu nhìn ra cửa: “Có người tới.”
Những người khác còn chưa nghe thấy động tĩnh nhưng được Ninh Phồn nhắc, bọn họ cũng hiểu có lẽ cô ấy dùng đạo cụ báo động nào đó.
“Két ——”
Cánh cửa nhà máy đóng chặt bị đẩy ra.
Ánh sáng mờ mờ ngoài cửa hắt vào, khắc rõ bóng người đứng ngoài cửa.
“Phong Trường Đình!”
Trên lưng Phong Trường Đình vác một cái túi chẳng biết lấy từ đâu, trong tay còn chống một cây gậy, chậm rãi bước vào.
Chỉ có mình cô ấy.
Ánh mắt Ninh Phồn lập tức dừng trên vai phải của Phong Trường Đình, nơi ấy quấn đầy băng vải nhưng cả cánh tay đã biến mất… Cô ấy đã mất một cánh tay rồi.