Phong Trường Đình bước một bước vào trong, dường như cô ấy không thể chống đỡ nổi nữa, ngã gục xuống ngay tại chỗ.
Mấy người còn lại hoàn hồn, lập tức chạy tới đỡ cô ấy dậy.
Thẩm Thập Cửu vừa rồi mới giao dịch được thuốc từ chỗ Ngân Tô, lúc này cũng không chần chừ, trực tiếp rót vào miệng Phong Trường Đình.
Phong Trường Đình chỉ là kiệt sức, đầu óc vẫn giữ được thanh tỉnh. Uống thuốc xong, tình trạng cũng đã khá hơn nhiều, cô ấy hé mở đôi môi khô nứt: “Mọi người đã làm đến bước nào rồi?”
Giọng Phong Trường Đình vốn dĩ trong trẻo dứt khoát, mà nay lại khàn đặc như tiếng mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
“Xong rồi, chỉ còn bước nhấc khuôn nữa… Là xong.” Ninh Phồn không biết trên người Phong Trường Đình có bao nhiêu vết thương nên cũng không chạm vào: “Của cô với Chung tiên sinh đây, chúng tôi giúp hai người làm xong cả rồi. Chung tiên sinh đâu?”
Phong Trường Đình không lộ vui buồn, giọng khàn khàn nhưng vô cùng bình tĩnh: “Chết rồi.”
Nghe được đáp án này, mọi người cũng không quá bất ngờ.
Bước vào trò chơi, từng giây từng phút đều phải đối mặt với chuyện sinh ly tử biệt.
“Chỉ còn lại mọi người thôi à?”
Thẩm Thập Cửu gật đầu: “Đinh Tư Hàm cũng chết rồi…”
Phong Trường Đình không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, một tay kéo chiếc túi sau lưng ra, mở khóa kéo: “Người đồng phụ hồn là bước cuối cùng, đây là thứ cần dùng, nếu chỉ còn lại mọi người thì vừa đủ.”
Trong túi là mấy pho tượng đồng nhỏ thô sơ.
Vài đôi mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng đồng loạt nhìn về phía Phong Trường Đình…
Giống như trong lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, bỗng có một thiên sứ xuất hiện nói tôi có thể giúp các cậu, khiến người ta kinh hỉ không thôi!!
“Không còn thời gian nữa!!” Liễu Nhạn Lai thấy ngoài nhà máy sản xuất ngày càng sáng, lập tức nhanh chóng phân công: “Chia nhau hành động! Tôi với Quan Xán đi nhấc khuôn, Thẩm Thập Cửu cậu đi tìm Chu tiểu thư giao dịch, Ninh Phồn cô trông chừng cô ấy trước.”
“Điểm, tôi không đủ!!”
“Chuyển, mau chuyển đi!”
Lúc này Phong Trường Đình quả thật không thể động đậy, cũng không miễn cưỡng, chỉ nhắc nhở bọn họ: “Cẩn thận Trần Nghĩa, anh ta vẫn còn sống.”
“Đáng ghét… Sao anh ta vẫn chưa chết!!”
“Làm xong chuyện trước mắt đã.”
Liễu Nhạn Lai với Quan Xán bắt đầu nhấc khuôn, lúc đầu còn rất cẩn thận, sợ đập hỏng nhưng sau khi phát hiện người đồng cực kỳ chắc chắn, căn bản không thể làm hỏng, động tác liền trở nên mạnh bạo hơn hẳn.
Quan Xán đập xong người đồng cuối cùng, lau mồ hôi trên trán: “Anh Liễu, anh nói xem nếu không có người đồng của Phong Trường Đình, cô ấy có chọn nói cho chúng ta biết không?”
“Không biết.” Liễu Nhạn Lai không rõ Phong Trường Đình nghĩ gì nhưng anh ta biết rõ bản thân mình nghĩ gì: “Nếu là tôi thì sẽ không.”
Anh ta có thể giúp người khác khi còn dư sức nhưng sẽ không lấy cái chết của mình để đổi lấy cơ hội sống cho kẻ khác.
Trong trò chơi, giãy giụa chẳng phải chỉ để được sống thôi sao.
Con người vốn dĩ ích kỷ.
Các người chưa từng nghĩ tới sống chết của tôi, vậy tại sao tôi phải để ý tới sống chết của các người.
***
***
Đối với việc điểm tích lũy tới tay Ngân Tô không từ chối bất cứ ai, tất nhiên cũng sẽ không từ chối việc bọn họ chủ động đưa điểm cho mình.
Lúc này, Ngân Tô tựa người lên một thiết bị bên cạnh, nhìn những người khác bận rộn. Trước bảy giờ phải đưa người đồng đến nơi chỉ định, hiện tại chỉ còn 45 phút.
Đợi bọn họ hoàn toàn làm xong, cuối cùng còn phải vận chuyển tới nơi, nếu không tranh thủ thì chừng đó thời gian tuyệt đối không đủ.
May là mấy người đã có sự ăn ý cơ bản, kịp hoàn thành việc để người đồng phụ hồn trước 15 phút cuối cùng.
“Chu tiểu thư đâu?”
“Vừa rồi cô ấy đã mang người đồng của mình đi trước rồi…”
“Mau đi thôi, sắp không kịp rồi.”
“Đặt chúng lên xe đẩy!”
Tuy người đồng đã có thể cử động nhưng dường như chúng chẳng hiểu lời nói, lúc này vẫn trong trạng thái “làm quen” với cơ thể mới, hoàn toàn không thể phối hợp với bọn họ.
Vì thế, bọn họ tìm xe đẩy vốn dùng để vận chuyển người đồng trong nhà máy, cưỡng ép kéo chúng lên cố định lại, mấy người cùng nhau đẩy xe chạy vội về phía địa điểm đánh giá.
Ngay khi bọn họ đẩy xe rời khỏi nhà máy, bước lên con đường chính bên ngoài thì nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa.
“Là Trần Nghĩa.” Quan Xán nhíu mày: “Sao anh ta lại thành ra thế này…”
Một nửa gương mặt Trần Nghĩa đã biến thành người đồng, nửa còn lại tái nhợt như giấy nhưng vẫn giữ được hình dạng bình thường. Mái tóc mái dài che lấp đôi mắt, đầu hơi cúi, anh ta đứng đó âm u như một con chó dữ.
Dường như nhận ra sự xuất hiện của bọn họ, Trần Nghĩa từ từ ngẩng đầu, gương mặt nửa đồng nửa người khớp nối vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn toát ra một vẻ đẹp quỷ dị.
Con mắt chưa bị đồng hóa của anh ta chậm rãi đảo hai vòng, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười kỳ dị: “Các người cũng đoàn kết đấy nhỉ, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Cẩn thận.” Phong Trường Đình nhìn anh ta chằm chằm, giọng nặng trĩu: “Anh ta tự làm mình bị thương thì có thể chuyển dời thương tổn, khiến chúng ta đồng hóa.”
Lời của Phong Trường Đình vừa dứt, Trần Nghĩa đứng đối diện đã vươn tay bóp chặt lấy cổ mình.
Ninh Phồn lập tức nghẹn thở, cảm giác thân thể như bị một sức nặng kéo mạnh xuống đất.
Phong Trường Đình cũng bị cô ấy kéo theo, loạng choạng một cái: “Ninh Phồn!”
Ninh Phồn ôm chặt lấy cổ, không hề có vết thương hay dấu vết siết nào nhưng cô ấy lại cảm thấy hô hấp khó khăn, các cơ quan nội tạng trong cơ thể nhanh chóng cứng lại, mất đi chức năng vốn có.
“Giết anh ta!!” Phong Trường Đình hét về phía Liễu Nhạn Lai: “Mau lên!!”
“Ha ha ha, giết tôi ư?”
Mặc dù Trần Nghĩa đang tự bóp cổ mình nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh ta nói chuyện, thậm chí còn có thể cười ngông cuồng.
“Bây giờ các người không giết được tôi đâu. Đám người chơi lão làng các người lúc nào cũng cao cao tại thượng, giờ các người cũng nếm thử hương vị bị nỗi sợ khống chế đi!”
Liễu Nhạn Lai đẩy xe cho Quan Xán: “Cậu đưa người đồng đi trước, tôi đi giết cậu ta.”
Quan Xán không nói lời thừa, lập tức đẩy xe định chạy.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể Quan Xán loạng choạng, ngã thẳng xuống đất, xe đẩy mất khống chế trượt về phía ven đường.
Liễu Nhạn Lai vừa lao về phía Trần Nghĩa cũng bất ngờ quỳ rạp xuống đất, cơ thể từ đầu gối trở xuống nặng như sắt, hoàn toàn không nhấc nổi, cảm giác nghẹt thở lan dần từ dưới lên.
“Hộc…”
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai giây. Thẩm Thập Cửu chỉ kịp nhìn thấy Quan Xán và Liễu Nhạn Lai lần lượt ngã xuống.
Cậu ta vừa định điểu khiển gió lao đến xử lý Trần Nghĩa thì thân ảnh chợt biến mất, xuất hiện cách đó năm mét, rồi ngã “phịch” xuống đất.
Thẩm Thập Cửu vẫn còn có thể dùng kỹ năng nhưng thân thể nặng nề khiến cậu ta vừa nhích đi được hai mét lại ngã sập xuống lần nữa.
Cái quái gì thế này!!
“Ha ha ha, nhìn các ngươi bây giờ xem! Đám kiến hôi chúng tôi trước kia trong mắt các ngươi chẳng phải cũng thảm hại thế này sao?” Trần Nghĩa cười càng lúc càng điên loạn: “Sợ hãi không? Khiếp đảm không?”
Phong Trường Đình muốn gượng đứng dậy nhưng ngay sau đó lại bị đè xuống, đầu óc nặng trĩu khiến cô ấy rơi vào một khoảng trống rỗng, không còn cảm nhận được đau đớn, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì bên ngoài.
Nhưng cảm giác ấy lại nhanh chóng biến mất.
Ninh Phồn ngay khi Quan Xán ngã xuống đã lấy lại được chút cơ hội th* d*c, chỉ là thân thể cứng ngắc nặng nề hồi phục quá chậm. Lúc này cô ấy mới gom góp được chút ít năng lượng, ném một luồng ánh sáng về phía Trần Nghĩa.
Luồng sáng đó không mạnh, Trần Nghĩa dùng nửa cơ thể đã đồng hóa để chắn lại. Sau khi phát nổ, trên người anh ta chỉ để lại vết cháy đen, hoàn toàn không hề bị thương.
Ninh Phồn lại một lần nữa bị bóp chặt cổ, không thể hô hấp, không thể khống chế cơ thể, cô ấy nhìn thấy Trần Nghĩa ở phía xa nở nụ cười quỷ dị, đắc ý tột cùng.